古诗词

咏史

黄节

论学疑植党,著书或谤诽。lùn xué yí zhí dǎng,zhù shū huò bàng fěi。
陆宣校医方,程子却讲艺。lù xuān xiào yī fāng,chéng zi què jiǎng yì。
匪惟保厥身,正以善养气。fěi wéi bǎo jué shēn,zhèng yǐ shàn yǎng qì。
痛赵尚笺骚,蒙伪乃注契。tòng zhào shàng jiān sāo,méng wěi nǎi zhù qì。
紫阳心更苦,矧复伤五季。zǐ yáng xīn gèng kǔ,shěn fù shāng wǔ jì。
人伦苟不绝,天意必有寄。rén lún gǒu bù jué,tiān yì bì yǒu jì。
方冬木尽脱,生机盖下被。fāng dōng mù jǐn tuō,shēng jī gài xià bèi。
乱世重吾儒,义长在天地。luàn shì zhòng wú rú,yì zhǎng zài tiān dì。
哀哉二刘子,冻馁死无畏。āi zāi èr liú zi,dòng něi sǐ wú wèi。
群盗已蜂起,谷食日踊贵。qún dào yǐ fēng qǐ,gǔ shí rì yǒng guì。
妻子相去远,教授废陈肄。qī zi xiāng qù yuǎn,jiào shòu fèi chén yì。
刑不威小人,礼不正在位。xíng bù wēi xiǎo rén,lǐ bù zhèng zài wèi。
虚有建学名,而无弘道计。xū yǒu jiàn xué míng,ér wú hóng dào jì。
方领矩步伦,展转沟壑毙。fāng lǐng jǔ bù lún,zhǎn zhuǎn gōu hè bì。
后进失师承,攘寇入不义。hòu jìn shī shī chéng,rǎng kòu rù bù yì。
伤哉魏玄成,著论为流涕。shāng zāi wèi xuán chéng,zhù lùn wèi liú tì。
猜您喜欢

登珠江啸海楼独酌大醉夕阳隔江胡笳四起东望风云顷刻百变读放翁句如此江山坐付人泪涔涔而下矣

黄节

无限归鸦起暮寒,夕阳如画满江干。wú xiàn guī yā qǐ mù hán,xī yáng rú huà mǎn jiāng gàn。
烟尘历历秋笳里,绝好河山袖手看。yān chén lì lì qiū jiā lǐ,jué hǎo hé shān xiù shǒu kàn。

吾宗梨洲慕姜斋属叶退平以此语作印诗以系之

黄节

明夷垂翼将安待,噩梦余生肯便臣。míng yí chuí yì jiāng ān dài,è mèng yú shēng kěn biàn chén。
打好河山要收拾,未应长作著书人。dǎ hǎo hé shān yào shōu shí,wèi yīng zhǎng zuò zhù shū rén。

东渡濒行谢英伯出示杜莲英女士杏花画幅属题率成一绝

黄节

江南春色近如何,桃棘忧时独放歌。jiāng nán chūn sè jìn rú hé,táo jí yōu shí dú fàng gē。
犹写上林花事好,海天黄蘖已无多。yóu xiě shàng lín huā shì hǎo,hǎi tiān huáng niè yǐ wú duō。

过姑苏

黄节

吴宫花草已蒿莱,落日鱼城亦可哀。wú gōng huā cǎo yǐ hāo lái,luò rì yú chéng yì kě āi。
独有美人知爱国,笑呼麋鹿上苏台。dú yǒu měi rén zhī ài guó,xiào hū mí lù shàng sū tái。

栖凤楼

黄节

强忆余欢损百忧,此怀能为一年留。qiáng yì yú huān sǔn bǎi yōu,cǐ huái néng wèi yī nián liú。
灯前腊八明儿语,不是今宵栖凤楼。dēng qián là bā míng ér yǔ,bù shì jīn xiāo qī fèng lóu。

近闻

黄节

谁使蛾眉落穷塞,近闻消瘦不胜衣。shuí shǐ é méi luò qióng sāi,jìn wén xiāo shòu bù shèng yī。
负渠别后相寻约,错道兵时我已归。fù qú bié hòu xiāng xún yuē,cuò dào bīng shí wǒ yǐ guī。

题秋娘所寄小照

黄节

事事无能抵忆君,风条前夜已纷纭。shì shì wú néng dǐ yì jūn,fēng tiáo qián yè yǐ fēn yún。
顿成轻别方回泪,略减容光又几分。dùn chéng qīng bié fāng huí lèi,lüè jiǎn róng guāng yòu jǐ fēn。

病中闻秋娘病甚,因记其濒别之言

黄节

一雨花朝数日阴,病中闻汝病侵寻。yī yǔ huā cháo shù rì yīn,bìng zhōng wén rǔ bìng qīn xún。
向人作傻前言在,何事伤肝直到今。xiàng rén zuò shǎ qián yán zài,hé shì shāng gān zhí dào jīn。

瘿庵座中赠程艳秋

黄节

瘿庵闲里说春明,不免当时月旦生。yǐng ān xián lǐ shuō chūn míng,bù miǎn dāng shí yuè dàn shēng。
似汝温柔风雅性,国中惭煞塞侯名。shì rǔ wēn róu fēng yǎ xìng,guó zhōng cán shā sāi hóu míng。

为陈万里题王瑶卿凤卿时慧宝姜妙香贾璧云王伶书画扇本

黄节

国士真惭爨弄才,妙书能画世犹推。guó shì zhēn cán cuàn nòng cái,miào shū néng huà shì yóu tuī。
何人更作连昌赋,重话琵琶贺老来。hé rén gèng zuò lián chāng fù,zhòng huà pí pá hè lǎo lái。

题同邑邓秋枚羊城杂咏诗后

黄节

城上仙人鞭白羊,穗花飞尽战尘黄。chéng shàng xiān rén biān bái yáng,suì huā fēi jǐn zhàn chén huáng。
隔江谁喝波斯曲,南汉宫鸦起夕阳。gé jiāng shuí hē bō sī qū,nán hàn gōng yā qǐ xī yáng。

题明末南园诸子送黎美周北上诗卷并所附黎遂球二札

黄节

寥落莲须阁里诗,云淙别馆亦凌夷。liáo luò lián xū gé lǐ shī,yún cóng bié guǎn yì líng yí。
十年旧忆南园会,留与伤心后辈知。shí nián jiù yì nán yuán huì,liú yǔ shāng xīn hòu bèi zhī。

失题

黄节

满郭春风岚已昏,鸦栖散吏掩重门。mǎn guō chūn fēng lán yǐ hūn,yā qī sàn lì yǎn zhòng mén。
雅居老纲常清净,夜对高僧无一言。yǎ jū lǎo gāng cháng qīng jìng,yè duì gāo sēng wú yī yán。

北海子荷花湖畔送吴雨生

黄节

晚荷亭亭上岸立,朝日昽昽过雨迟。wǎn hé tíng tíng shàng àn lì,cháo rì lóng lóng guò yǔ chí。
造化本来无尽态,乱中言别不须悲。zào huà běn lái wú jǐn tài,luàn zhōng yán bié bù xū bēi。

再过北海

黄节

池塘春草伤王泽,园柳鸣禽惜物华。chí táng chūn cǎo shāng wáng zé,yuán liǔ míng qín xī wù huá。
谁觉一湖湖水竭,国亡枯落及莲花。shuí jué yī hú hú shuǐ jié,guó wáng kū luò jí lián huā。