古诗词

咏史

黄节

王畿制既紊,大都乃偶国。wáng jī zhì jì wěn,dà dōu nǎi ǒu guó。
乡遂变轨里,都鄙乱阡陌。xiāng suì biàn guǐ lǐ,dōu bǐ luàn qiān mò。
均人失所掌,平土恶可得。jūn rén shī suǒ zhǎng,píng tǔ è kě dé。
元魏诏均田,自上之指给。yuán wèi zhào jūn tián,zì shàng zhī zhǐ gěi。
男妇逮奴婢,田受各有级。nán fù dǎi nú bì,tián shòu gè yǒu jí。
扰民恩不周,制地已无术。rǎo mín ēn bù zhōu,zhì dì yǐ wú shù。
元稹画作图,周主所叹惜。yuán zhěn huà zuò tú,zhōu zhǔ suǒ tàn xī。
吏民诏先习,一岁行不及。lì mín zhào xiān xí,yī suì xíng bù jí。
视魏倘设施,五十或笑百。shì wèi tǎng shè shī,wǔ shí huò xiào bǎi。
宣和乃置局,投牒任诬白。xuān hé nǎi zhì jú,tóu dié rèn wū bái。
私田指天荒,主者反租役。sī tián zhǐ tiān huāng,zhǔ zhě fǎn zū yì。
鲁山阖县田,尽括不留隙。lǔ shān hé xiàn tián,jǐn kuò bù liú xì。
夺良以入公,夺公复有贼。duó liáng yǐ rù gōng,duó gōng fù yǒu zéi。
均地不可行,均税济其塞。jūn dì bù kě xíng,jūn shuì jì qí sāi。
郭咨孙琳方,救敝出末策。guō zī sūn lín fāng,jiù bì chū mò cè。
美名固可慕,实施竟何益。měi míng gù kě mù,shí shī jìng hé yì。
天下方骚然,废书三太息。tiān xià fāng sāo rán,fèi shū sān tài xī。
猜您喜欢

题潘湘云梅花小影卷子

黄节

寻常遭遇不常情,费尽人才作赋声。xún cháng zāo yù bù cháng qíng,fèi jǐn rén cái zuò fù shēng。
我似武乡增一叹,却怜元直死彭城。wǒ shì wǔ xiāng zēng yī tàn,què lián yuán zhí sǐ péng chéng。

九月廿三夜酒后作明日越园南返矣

黄节

国计身谋未尽言,又倾残泪入离樽。guó jì shēn móu wèi jǐn yán,yòu qīng cán lèi rù lí zūn。
明朝送别归高士,一醉灯前似邴原。míng cháo sòng bié guī gāo shì,yī zuì dēng qián shì bǐng yuán。

为潘兰史题伍德彝丙申所绘独立图

黄节

沧海桑田剩此身,欲论天下更何人。cāng hǎi sāng tián shèng cǐ shēn,yù lùn tiān xià gèng hé rén。
潇潇风雨鸡鸣夜,但觉高歌有鬼神。xiāo xiāo fēng yǔ jī míng yè,dàn jué gāo gē yǒu guǐ shén。

为潘兰史题伍德彝丙申所绘独立图

黄节

岭外逢君脱宝刀,兰莸无并恨芳膏。lǐng wài féng jūn tuō bǎo dāo,lán yóu wú bìng hèn fāng gāo。
林宗已老申屠隐,尘世何如独立高。lín zōng yǐ lǎo shēn tú yǐn,chén shì hé rú dú lì gāo。

十月朔日过江亭

黄节

野菊依篱高下长,路人搴苇浅深行。yě jú yī lí gāo xià zhǎng,lù rén qiān wěi qiǎn shēn xíng。
孰云十月秋光尽,不见宫槐落又生。shú yún shí yuè qiū guāng jǐn,bù jiàn gōng huái luò yòu shēng。

十月朔日过江亭

黄节

薙草郊原明逻骑,殷城车马接孤村。tì cǎo jiāo yuán míng luó qí,yīn chéng chē mǎ jiē gū cūn。
洒然自取今朝乐,更就田间野叟言。sǎ rán zì qǔ jīn cháo lè,gèng jiù tián jiān yě sǒu yán。

题汤雨生行书卷子

黄节

一死能令重尺缣,将军书法亦清严。yī sǐ néng lìng zhòng chǐ jiān,jiāng jūn shū fǎ yì qīng yán。
晚从天下论风节,此事今人不可兼。wǎn cóng tiān xià lùn fēng jié,cǐ shì jīn rén bù kě jiān。

读简岸先生诗敬题

黄节

二十年前去草堂,山堂积岁亦成荒。èr shí nián qián qù cǎo táng,shān táng jī suì yì chéng huāng。
白头弟子今何说,可与言诗已足伤。bái tóu dì zi jīn hé shuō,kě yǔ yán shī yǐ zú shāng。

不眠

黄节

梦语鼾呵久未明,蚊虻虮蚤各环生。mèng yǔ hān hē jiǔ wèi míng,wén méng jǐ zǎo gè huán shēng。
过车楼外无停响,知是邻园有夜行。guò chē lóu wài wú tíng xiǎng,zhī shì lín yuán yǒu yè xíng。

雪夜过剧园已辍唱归涂口占

黄节

蜡尽弦僵叹此城,街南寒柝不成声。là jǐn xián jiāng tàn cǐ chéng,jiē nán hán tuò bù chéng shēng。
吾才乃与天争道,风雪驮车逆北行。wú cái nǎi yǔ tiān zhēng dào,fēng xuě tuó chē nì běi xíng。

答瘿公

黄节

直知无俚惟听曲,已笑何缘却赠词。zhí zhī wú lǐ wéi tīng qū,yǐ xiào hé yuán què zèng cí。
贺老琵琶李谟笛,不堪重为念奴悲。hè lǎo pí pá lǐ mó dí,bù kān zhòng wèi niàn nú bēi。

再答瘿公

黄节

万虑撄心强自持,别寻歌哭恣吾思。wàn lǜ yīng xīn qiáng zì chí,bié xún gē kū zì wú sī。
他年恐似秦淮海,博得微云一抹词。tā nián kǒng shì qín huái hǎi,bó dé wēi yún yī mǒ cí。

再答瘿公

黄节

预卜他年更断肠,此怀欲遣竟无方。yù bo tā nián gèng duàn cháng,cǐ huái yù qiǎn jìng wú fāng。
寄诗容有丁香结,已负方回柳色黄。jì shī róng yǒu dīng xiāng jié,yǐ fù fāng huí liǔ sè huáng。

得秋枚书作答

黄节

寥落重阳得子书,可怜生事似秋蔬。liáo luò zhòng yáng dé zi shū,kě lián shēng shì shì qiū shū。
十年自秽王高士,一较东方已不如。shí nián zì huì wáng gāo shì,yī jiào dōng fāng yǐ bù rú。

录旧作寄树人复题一绝

黄节

旧诗新感欲何言,此日书成更问存。jiù shī xīn gǎn yù hé yán,cǐ rì shū chéng gèng wèn cún。
世事侵寻吾意尽,笑闻和尚了尘根。shì shì qīn xún wú yì jǐn,xiào wén hé shàng le chén gēn。