古诗词

苦雨

张祖继

黄梅霪雨江山气,只在江南卑湿地。huáng méi yín yǔ jiāng shān qì,zhǐ zài jiāng nán bēi shī dì。
畿南无山亦无江,大风一起尘飞扬。jī nán wú shān yì wú jiāng,dà fēng yī qǐ chén fēi yáng。
竹木灰石远难致,以柴盖屋土筑墙。zhú mù huī shí yuǎn nán zhì,yǐ chái gài wū tǔ zhù qiáng。
倾河倒海天瓢浆,土化为泥泥压床。qīng hé dào hǎi tiān piáo jiāng,tǔ huà wèi ní ní yā chuáng。
七十病翁佯聋瞽,室人交谪默无语。qī shí bìng wēng yáng lóng gǔ,shì rén jiāo zhé mò wú yǔ。
通夜露处鸦落巢,连日断炊鱼在釜。tōng yè lù chù yā luò cháo,lián rì duàn chuī yú zài fǔ。
四民皆以食为天,阴阳不燮安种田。sì mín jiē yǐ shí wèi tiān,yīn yáng bù xiè ān zhǒng tián。
宰辅谁能继姚宋,救时无术非无权。zǎi fǔ shuí néng jì yáo sòng,jiù shí wú shù fēi wú quán。
名言尝闻吕叔简,发泄太早总归旱。míng yán cháng wén lǚ shū jiǎn,fā xiè tài zǎo zǒng guī hàn。
闰逢夏五多凶年,只愁饥馑不得免。rùn féng xià wǔ duō xiōng nián,zhǐ chóu jī jǐn bù dé miǎn。
何况临海时用兵,国家租税那忍缓。hé kuàng lín hǎi shí yòng bīng,guó jiā zū shuì nà rěn huǎn。
天津桥更啼杜鹃,南来地气何时返。tiān jīn qiáo gèng tí dù juān,nán lái dì qì hé shí fǎn。

张祖继

张祖继,字瓞民,又字瓠肥,晚号老?,南皮人。有《?民诗钞》。 张祖继的作品>>

猜您喜欢

孟冬

张祖继

园林秋又去,旅泛度年华。yuán lín qiū yòu qù,lǚ fàn dù nián huá。
叶落槐馀实,花残鞠护芽。yè luò huái yú shí,huā cán jū hù yá。
避寒人在阁,乞食我无家。bì hán rén zài gé,qǐ shí wǒ wú jiā。
草木春仍发,浮生叹有涯。cǎo mù chūn réng fā,fú shēng tàn yǒu yá。

村外

张祖继

村外偶游眺,乍晴无点尘。cūn wài ǒu yóu tiào,zhà qíng wú diǎn chén。
林深恋栖鸟,野旷滞行人。lín shēn liàn qī niǎo,yě kuàng zhì xíng rén。
农有千年利,春医万物贫。nóng yǒu qiān nián lì,chūn yī wàn wù pín。
归来仍不倦,闲话过比邻。guī lái réng bù juàn,xián huà guò bǐ lín。

秋夜

张祖继

向晚柴门闭,小村新卜居。xiàng wǎn chái mén bì,xiǎo cūn xīn bo jū。
消磨秋夜永,涉猎古人书。xiāo mó qiū yè yǒng,shè liè gǔ rén shū。
照案镫光冷,横帏菊影疏。zhào àn dèng guāng lěng,héng wéi jú yǐng shū。
来朝先众起,带露采园疏。lái cháo xiān zhòng qǐ,dài lù cǎi yuán shū。

张祖继

多情爱垂柳,妙手孰传神。duō qíng ài chuí liǔ,miào shǒu shú chuán shén。
临水自怜影,无风亦动人。lín shuǐ zì lián yǐng,wú fēng yì dòng rén。
消磨燕地冷,袅娜楚宫身。xiāo mó yàn dì lěng,niǎo nà chǔ gōng shēn。
更念鹑衣士,年年早报春。gèng niàn chún yī shì,nián nián zǎo bào chūn。

秋景

张祖继

秋色平添已十分,霜磨雨润夕阳熏。qiū sè píng tiān yǐ shí fēn,shuāng mó yǔ rùn xī yáng xūn。
紫泥苍石黄花圃,红叶青天白雁群。zǐ ní cāng shí huáng huā pǔ,hóng yè qīng tiān bái yàn qún。
放眼四围来爽气,遐心一片寄闲云。fàng yǎn sì wéi lái shuǎng qì,xiá xīn yī piàn jì xián yún。
传神凭仗诗书画,谁作唐家郑广文。chuán shén píng zhàng shī shū huà,shuí zuò táng jiā zhèng guǎng wén。

张祖继

叶薄不争桃李阴,子多却胜栗成林。yè báo bù zhēng táo lǐ yīn,zi duō què shèng lì chéng lín。
风枝偶落空闻响,露草潜藏没处寻。fēng zhī ǒu luò kōng wén xiǎng,lù cǎo qián cáng méi chù xún。
自负晚年仍火色,谁知野老有丹心。zì fù wǎn nián réng huǒ sè,shuí zhī yě lǎo yǒu dān xīn。
杜陵时感徵求苦,枨触西邻泪满襟。dù líng shí gǎn zhēng qiú kǔ,chéng chù xī lín lèi mǎn jīn。

秋夜

张祖继

客舍垂帘更闭门,读书消夜静无言。kè shě chuí lián gèng bì mén,dú shū xiāo yè jìng wú yán。
翻声古鼎煎茶髓,弄影秋镫写菊魂。fān shēng gǔ dǐng jiān chá suǐ,nòng yǐng qiū dèng xiě jú hún。
孤僻天生谁过访,衰残风骨自能存。gū pì tiān shēng shuí guò fǎng,shuāi cán fēng gǔ zì néng cún。
寒侵布被眠难稳,暖足何年始抱孙。hán qīn bù bèi mián nán wěn,nuǎn zú hé nián shǐ bào sūn。

自况

张祖继

三千里外八旬翁,总在劬劳忧患中。sān qiān lǐ wài bā xún wēng,zǒng zài qú láo yōu huàn zhōng。
失侣通宵鹤警露,哺雏镇日燕衔虫。shī lǚ tōng xiāo hè jǐng lù,bǔ chú zhèn rì yàn xián chóng。
欲归无计消家难,再住有谁娱客衷。yù guī wú jì xiāo jiā nán,zài zhù yǒu shuí yú kè zhōng。
进退维艰方寸乱,疑蛇入腹忘杯弓。jìn tuì wéi jiān fāng cùn luàn,yí shé rù fù wàng bēi gōng。

春雨

张祖继

春雨如贤才,年来见愈少。chūn yǔ rú xián cái,nián lái jiàn yù shǎo。
跋扈惟春风,力吹白日小。bá hù wéi chūn fēng,lì chuī bái rì xiǎo。

春去

张祖继

春来何足乐,春去未尝悲。chūn lái hé zú lè,chūn qù wèi cháng bēi。
别有关心事,旁人那得知。bié yǒu guān xīn shì,páng rén nà dé zhī。

问天

张祖继

把酒登高一问天,无私毕竟是虚传。bǎ jiǔ dēng gāo yī wèn tiān,wú sī bì jìng shì xū chuán。
裴航渠有何功德,既作鸳鸯又作仙。péi háng qú yǒu hé gōng dé,jì zuò yuān yāng yòu zuò xiān。

漫兴

张祖继

春秋无冰记冬月,地气从南又北行。chūn qiū wú bīng jì dōng yuè,dì qì cóng nán yòu běi xíng。
切莫天津桥上过,而今恐有杜鹃鸣。qiè mò tiān jīn qiáo shàng guò,ér jīn kǒng yǒu dù juān míng。

秋杪

张祖继

天空地旷初过雨,白项乌啼欲冷时。tiān kōng dì kuàng chū guò yǔ,bái xiàng wū tí yù lěng shí。
残菊暴心人暴背,大家篱下共朝曦。cán jú bào xīn rén bào bèi,dà jiā lí xià gòng cháo xī。

春兴

张祖继

折枝得水花开早,老树逢春叶放迟。zhé zhī dé shuǐ huā kāi zǎo,lǎo shù féng chūn yè fàng chí。
不信蒙庄《齐物论》,眼前生意尚参差。bù xìn méng zhuāng qí wù lùn,yǎn qián shēng yì shàng cān chà。

田家夏日

张祖继

雨鷇凤胎燕雀忙,隔溪村锁枣花香。yǔ kòu fèng tāi yàn què máng,gé xī cūn suǒ zǎo huā xiāng。
田家此际尤辛苦,禾正开锄麦又黄。tián jiā cǐ jì yóu xīn kǔ,hé zhèng kāi chú mài yòu huáng。
1912