古诗词

张阮林自京师寄诗慷慨慰勉情溢乎辞因伤久别辄赋怀六十韵奉答兼示徐六襄光律原

姚瑩

北阙黄金地,南交赤道天。běi quē huáng jīn dì,nán jiāo chì dào tiān。
斯人犹契阔,吾计益迍邅。sī rén yóu qì kuò,wú jì yì zhūn zhān。
雕鹗难为主,蛟龙卜在渊。diāo è nán wèi zhǔ,jiāo lóng bo zài yuān。
抟风曾九万,埋剑已三千。tuán fēng céng jiǔ wàn,mái jiàn yǐ sān qiān。
敢效穷途哭,羞从世俗怜。gǎn xiào qióng tú kū,xiū cóng shì sú lián。
苍梧云叆叇,碧海石连蜷。cāng wú yún ài dài,bì hǎi shí lián quán。
废苑诃林外,荒台落日前。fèi yuàn hē lín wài,huāng tái luò rì qián。
浮游尽炎瘴,回望极幽燕。fú yóu jǐn yán zhàng,huí wàng jí yōu yàn。
葵藿心弥壮,金兰誓岂愆。kuí huò xīn mí zhuàng,jīn lán shì qǐ qiān。
每怀昭代圣,不忘故人贤。měi huái zhāo dài shèng,bù wàng gù rén xián。
忆昔攀鸿侣,论交必凤轩。yì xī pān hóng lǚ,lùn jiāo bì fèng xuān。
推君才巨手,惟我步随肩。tuī jūn cái jù shǒu,wéi wǒ bù suí jiān。
同学师元晏,惊门讶仲宣。tóng xué shī yuán yàn,jīng mén yà zhòng xuān。
一时吾党盛,异代竹林传。yī shí wú dǎng shèng,yì dài zhú lín chuán。
气似风云上,交惭日月悬。qì shì fēng yún shàng,jiāo cán rì yuè xuán。
致身心耿耿,许国义拳拳。zhì shēn xīn gěng gěng,xǔ guó yì quán quán。
偶尔怀荆璧,何期著祖鞭。ǒu ěr huái jīng bì,hé qī zhù zǔ biān。
看余翻潦倒,同辈异腾骞。kàn yú fān lǎo dào,tóng bèi yì téng qiān。
京下才如海,群公望似仙。jīng xià cái rú hǎi,qún gōng wàng shì xiān。
蓬莱真缥缈,羽盖自联翩。péng lái zhēn piāo miǎo,yǔ gài zì lián piān。
日丽翔风馆,花开种玉田。rì lì xiáng fēng guǎn,huā kāi zhǒng yù tián。
公车纷尺牍,独处惜婵媛。gōng chē fēn chǐ dú,dú chù xī chán yuàn。
莫以微斑点,犹知乐事专。mò yǐ wēi bān diǎn,yóu zhī lè shì zhuān。
横经来胄子,接席珥貂婵。héng jīng lái zhòu zi,jiē xí ěr diāo chán。
却念时方泰,同思夜损眠。què niàn shí fāng tài,tóng sī yè sǔn mián。
河堤成瓠子,闽粤下楼船。hé dī chéng hù zi,mǐn yuè xià lóu chuán。
闻上司农计,频虚水府钱。wén shàng sī nóng jì,pín xū shuǐ fǔ qián。
四方仍旱潦,屡诏复除蠲。sì fāng réng hàn lǎo,lǚ zhào fù chú juān。
主德符尧俭,衢讴祝舜年。zhǔ dé fú yáo jiǎn,qú ōu zhù shùn nián。
谁分宵旰虑,臣自涕洟涟。shuí fēn xiāo gàn lǜ,chén zì tì tì lián。
如尔能殊俗,逢人莫斗妍。rú ěr néng shū sú,féng rén mò dòu yán。
平生羞汲引,何处报埃涓。píng shēng xiū jí yǐn,hé chù bào āi juān。
别恨徒深矣,新诗独沛然。bié hèn tú shēn yǐ,xīn shī dú pèi rán。
探骊珠每得,搏象力能全。tàn lí zhū měi dé,bó xiàng lì néng quán。
倒水流三峡,回澜障百川。dào shuǐ liú sān xiá,huí lán zhàng bǎi chuān。
悬知心惨澹,未肯足便嬛。xuán zhī xīn cǎn dàn,wèi kěn zú biàn huán。
自笑经营拙,惟期汗漫缘。zì xiào jīng yíng zhuō,wéi qī hàn màn yuán。
出门怀宝玉,问俗饮贪泉。chū mén huái bǎo yù,wèn sú yǐn tān quán。
蛋妇冲江雨,蛮童宿岭烟。dàn fù chōng jiāng yǔ,mán tóng sù lǐng yān。
芳洲春拾翠,胜地汉遗钿。fāng zhōu chūn shí cuì,shèng dì hàn yí diàn。
碧挂桐花小,红垂荔子圆。bì guà tóng huā xiǎo,hóng chuí lì zi yuán。
鹧鸪啼树满,蜃蛤入云连。zhè gū tí shù mǎn,shèn há rù yún lián。
番鬼能通语,蚝诸强下咽。fān guǐ néng tōng yǔ,háo zhū qiáng xià yàn。
殊方经岁月,逆旅慎周旋。shū fāng jīng suì yuè,nì lǚ shèn zhōu xuán。
幕府狂容杜,诸生懒笑边。mù fǔ kuáng róng dù,zhū shēng lǎn xiào biān。
敢题鹦䳇赋,惟守罽宾毡。gǎn tí yīng wǔ fù,wéi shǒu jì bīn zhān。
国有苍生望,时逢盗贼延。guó yǒu cāng shēng wàng,shí féng dào zéi yán。
杞忧戎莽伏,汉将出车还。qǐ yōu róng mǎng fú,hàn jiāng chū chē hái。
杨仆威声重,卢循稔恶悛。yáng pū wēi shēng zhòng,lú xún rěn è quān。
可怜厌鼙鼓,从此罢戈鋋。kě lián yàn pí gǔ,cóng cǐ bà gē chán。
荡析魂初定,苍茫眼欲穿。dàng xī hún chū dìng,cāng máng yǎn yù chuān。
异乡悲路远,慈母正心牵。yì xiāng bēi lù yuǎn,cí mǔ zhèng xīn qiān。
绝徼迷孤雁,空村数落鸢。jué jiǎo mí gū yàn,kōng cūn shù luò yuān。
地非秋浦别,客似仲翔迁。dì fēi qiū pǔ bié,kè shì zhòng xiáng qiān。
偶问曹溪法,曾通大鉴禅。ǒu wèn cáo xī fǎ,céng tōng dà jiàn chán。
牟尼行处照,蕉树是身坚。móu ní xíng chù zhào,jiāo shù shì shēn jiān。
著论惟持白,穷经不草《玄》。zhù lùn wéi chí bái,qióng jīng bù cǎo xuán。
是非询燕鹄,巧拙问夔蚿。shì fēi xún yàn gǔ,qiǎo zhuō wèn kuí xián。
安得乘风翼,相招绝海壖。ān dé chéng fēng yì,xiāng zhāo jué hǎi ruán。
春风将短鬓,相对劈华笺。chūn fēng jiāng duǎn bìn,xiāng duì pī huá jiān。

姚瑩

清安徽桐城人,字石甫,一字明叔,号展和,晚号幸翁。嘉庆十三年进士。鸦片战争期间为台湾道,与达洪阿设计击退英军。战后以“冒功欺罔”贬官四川。咸丰初复起用,赴广西镇压太平天国起义。官终湖南按察使。师事从祖姚鼐,工诗,文章善陈时事利害。鸦片战失败后,寻求御侮之策,著《康輶纪行》、揭英侵藏野心,欲使朝廷戒备。有《中复堂全集》。 姚瑩的作品>>

猜您喜欢

酬光律原

姚瑩

君携绿绮琴,坐对春池深。jūn xié lǜ qǐ qín,zuò duì chūn chí shēn。
竟日林花落,不闻山水音。jìng rì lín huā luò,bù wén shān shuǐ yīn。
间风通户牖,白鸟下庭阴。jiān fēng tōng hù yǒu,bái niǎo xià tíng yīn。
我欲询元理,因之识素心。wǒ yù xún yuán lǐ,yīn zhī shí sù xīn。

寄孟涂

姚瑩

自尔春天去,江南又早秋。zì ěr chūn tiān qù,jiāng nán yòu zǎo qiū。
海云双泪满,边月一人愁。hǎi yún shuāng lèi mǎn,biān yuè yī rén chóu。
不分依南斗,偏迟买北舟。bù fēn yī nán dòu,piān chí mǎi běi zhōu。
无情惟画角,夜夜近危楼。wú qíng wéi huà jiǎo,yè yè jìn wēi lóu。

晓起有怀刘明东、朱歌堂

姚瑩

容久因循惯,园荒岁月侵。róng jiǔ yīn xún guàn,yuán huāng suì yuè qīn。
寒花依白日,黄叶下疏林。hán huā yī bái rì,huáng yè xià shū lín。
岂不故乡思,其如海水深。qǐ bù gù xiāng sī,qí rú hǎi shuǐ shēn。
羊求书尚在,启箧见君心。yáng qiú shū shàng zài,qǐ qiè jiàn jūn xīn。

道光甲申,莹幕游台,得一生玳瑁,大径五尺,放之海中。更十四年戊戌四月,以备兵再至,舟近鹿耳门数里,白昼,海面一物迎舟而来,渐近则一径丈大龟,背负白鹤,向舟昂首而立,波浪不兴,海平如镜。舟中数十人咸讶之。及舟而没。或曰:是昔年玳瑁;或曰非也,台湾当太平,海神遣迎使舟耳。非戴圣主威灵,曷以有此哉?悚然有赋

姚瑩

盛代星符远,天威动四瀛。shèng dài xīng fú yuǎn,tiān wēi dòng sì yíng。
鲸鲵常戢靖,龟鹤亦欢迎。jīng ní cháng jí jìng,guī hè yì huān yíng。
地险人殊籍,年丰俗苦兵。dì xiǎn rén shū jí,nián fēng sú kǔ bīng。
一军悬万里,谁共倚长城!yī jūn xuán wàn lǐ,shuí gòng yǐ zhǎng chéng!

凤阳怀古

姚瑩

汉家丰沛郁相望,虎跃龙飞又凤阳。hàn jiā fēng pèi yù xiāng wàng,hǔ yuè lóng fēi yòu fèng yáng。
吾百里中占地气,一千年后再兴王。wú bǎi lǐ zhōng zhàn dì qì,yī qiān nián hòu zài xīng wáng。
天资自是殊宽急,国祚终教有短长。tiān zī zì shì shū kuān jí,guó zuò zhōng jiào yǒu duǎn zhǎng。
谁道韩彭更冯李,后先鸟尽叹弓藏。shuí dào hán péng gèng féng lǐ,hòu xiān niǎo jǐn tàn gōng cáng。

登徐州城楼

姚瑩

凭临楚汉千年地,惆怅风尘九日杯。píng lín chǔ hàn qiān nián dì,chóu chàng fēng chén jiǔ rì bēi。
秋草已无人戏马,暮鸿犹送我登台。qiū cǎo yǐ wú rén xì mǎ,mù hóng yóu sòng wǒ dēng tái。
南回山势云龙起,北望河流汴泗来。nán huí shān shì yún lóng qǐ,běi wàng hé liú biàn sì lái。
词客不关兴废事,黄楼独忆谪仙才。cí kè bù guān xīng fèi shì,huáng lóu dú yì zhé xiān cái。

从平山堂归饮方氏余庐

姚瑩

一帆风雨过扬州,行屐匆匆得暂游。yī fān fēng yǔ guò yáng zhōu,xíng jī cōng cōng dé zàn yóu。
九月寒江闻玉笛,几人歌吹在迷楼。jiǔ yuè hán jiāng wén yù dí,jǐ rén gē chuī zài mí lóu。
题诗杜牧帘初卷,好客陈遵辖正投。tí shī dù mù lián chū juǎn,hǎo kè chén zūn xiá zhèng tóu。
明日西湖还贳酒,金樽银烛忆淹留。míng rì xī hú hái shì jiǔ,jīn zūn yín zhú yì yān liú。

登何氏楼

姚瑩

耸身缥缈立飞楼,万里浮云作壮游。sǒng shēn piāo miǎo lì fēi lóu,wàn lǐ fú yún zuò zhuàng yóu。
白日有灵应照我,青山抵死不埋忧。bái rì yǒu líng yīng zhào wǒ,qīng shān dǐ sǐ bù mái yōu。
百年竞逐原头鹿,终古浮沉水上鸥。bǎi nián jìng zhú yuán tóu lù,zhōng gǔ fú chén shuǐ shàng ōu。
北望更须凌绝顶,黄河如带是中州。běi wàng gèng xū líng jué dǐng,huáng hé rú dài shì zhōng zhōu。

雨夜独坐忆京中故人

姚瑩

往日西山鸾鹤群,京华一去各纷纷。wǎng rì xī shān luán hè qún,jīng huá yī qù gè fēn fēn。
纵横浊酒燕关月,慷慨清筝楚国云。zòng héng zhuó jiǔ yàn guān yuè,kāng kǎi qīng zhēng chǔ guó yún。
每意飘飖思孺子,一时局度望宗文。měi yì piāo yáo sī rú zi,yī shí jú dù wàng zōng wén。
而今独向蛮江里,细雨华镫坐夜分。ér jīn dú xiàng mán jiāng lǐ,xì yǔ huá dèng zuò yè fēn。

崖门怀古

姚瑩

崖山风雨昼冥冥,犹是当时战水腥。yá shān fēng yǔ zhòu míng míng,yóu shì dāng shí zhàn shuǐ xīng。
仓卒纪年同外丙,艰难立国下零丁。cāng zú jì nián tóng wài bǐng,jiān nán lì guó xià líng dīng。
人间草木无王土,海底鱼龙识帝庭。rén jiān cǎo mù wú wáng tǔ,hǎi dǐ yú lóng shí dì tíng。
一代君臣波浪尽,杜鹃何处叫冬青。yī dài jūn chén bō làng jǐn,dù juān hé chù jiào dōng qīng。

三十

姚瑩

男儿三十那言老,华发萧萧总欲斑。nán ér sān shí nà yán lǎo,huá fā xiāo xiāo zǒng yù bān。
举世咸歌太平日,一身常似乱离间。jǔ shì xián gē tài píng rì,yī shēn cháng shì luàn lí jiān。
已无旧业随流水,尚有高堂隔故山。yǐ wú jiù yè suí liú shuǐ,shàng yǒu gāo táng gé gù shān。
笑煞珠江来往艇,六年载汝不曾间。xiào shā zhū jiāng lái wǎng tǐng,liù nián zài rǔ bù céng jiān。

永福寺

姚瑩

扫地焚香我未能,偶逢胜处觅山僧。sǎo dì fén xiāng wǒ wèi néng,ǒu féng shèng chù mì shān sēng。
钟堂饭罢梦应了,臼米舂完筛不曾。zhōng táng fàn bà mèng yīng le,jiù mǐ chōng wán shāi bù céng。
三日耳聋须竖拂,当时鼻痛误传镫。sān rì ěr lóng xū shù fú,dāng shí bí tòng wù chuán dèng。
禅房独自经行遍,惟有铃声是大乘。chán fáng dú zì jīng xíng biàn,wéi yǒu líng shēng shì dà chéng。

舟过大黄浦得便风

姚瑩

东风吹我海门遥,十斛蒲帆饱未消。dōng fēng chuī wǒ hǎi mén yáo,shí hú pú fān bǎo wèi xiāo。
水底怪龙争吐日,天边雌霓急吞潮。shuǐ dǐ guài lóng zhēng tǔ rì,tiān biān cí ní jí tūn cháo。
石溪短塔才能见,黄浦来船不可招。shí xī duǎn tǎ cái néng jiàn,huáng pǔ lái chuán bù kě zhāo。
快意人生几回事,苦烦昨日住山桥。kuài yì rén shēng jǐ huí shì,kǔ fán zuó rì zhù shān qiáo。

登韩氏园最高亭

姚瑩

三年瘴雾变朱颜,偶款柴荆欲闭关。sān nián zhàng wù biàn zhū yán,ǒu kuǎn chái jīng yù bì guān。
只觉山川皆海外,不知身世尚人间。zhǐ jué shān chuān jiē hǎi wài,bù zhī shēn shì shàng rén jiān。
秋风白卷寒沙起,落日红依估舶还。qiū fēng bái juǎn hán shā qǐ,luò rì hóng yī gū bó hái。
漫拟鱼龙终变化,九重高可许跻攀?màn nǐ yú lóng zhōng biàn huà,jiǔ zhòng gāo kě xǔ jī pān?

得马元伯书,喜得归里,闻又有岭南之游

姚瑩

马融不见十经春,海外开缄倍黯神。mǎ róng bù jiàn shí jīng chūn,hǎi wài kāi jiān bèi àn shén。
谪宦身从黑水塞,还家泪尽白头亲。zhé huàn shēn cóng hēi shuǐ sāi,hái jiā lèi jǐn bái tóu qīn。
虫鱼训诂存多少,薏苡明珠任赝真。chóng yú xùn gǔ cún duō shǎo,yì yǐ míng zhū rèn yàn zhēn。
底事远游能不惜,更披裋褐向风尘?dǐ shì yuǎn yóu néng bù xī,gèng pī shù hè xiàng fēng chén?
561234