古诗词

高松保郎诗

郑孝胥

断腕高松氏,歌者良纷纷。duàn wàn gāo sōng shì,gē zhě liáng fēn fēn。
四坐且勿喧,听代保郎言。sì zuò qiě wù xuān,tīng dài bǎo láng yán。
保郎家江户,事在明治前。bǎo láng jiā jiāng hù,shì zài míng zhì qián。
少小无所知,但念知己恩。shǎo xiǎo wú suǒ zhī,dàn niàn zhī jǐ ēn。
藩法时方酷,义父抱深冤。fān fǎ shí fāng kù,yì fù bào shēn yuān。
狱急待自杀,营救穷百端。yù jí dài zì shā,yíng jiù qióng bǎi duān。
俱死犹不解,智竭惟有身。jù sǐ yóu bù jiě,zhì jié wéi yǒu shēn。
探怀出白刃,霜光蚀我魂。tàn huái chū bái rèn,shuāng guāng shí wǒ hún。
低回语左臂,全归愧难全。dī huí yǔ zuǒ bì,quán guī kuì nán quán。
断者不复续,今日与汝分。duàn zhě bù fù xù,jīn rì yǔ rǔ fēn。
欲下齿牙断,神鬼啼右边。yù xià chǐ yá duàn,shén guǐ tí yòu biān。
谁知父母躯,彼此乃相残。shuí zhī fù mǔ qū,bǐ cǐ nǎi xiāng cán。
一挥何时落,昏绝耳不闻。yī huī hé shí luò,hūn jué ěr bù wén。
俄然视白日,岂意犹生存。é rán shì bái rì,qǐ yì yóu shēng cún。
收我刀如风,涤我血翻盆。shōu wǒ dāo rú fēng,dí wǒ xuè fān pén。
修书仍函腕,驰献辞悲酸。xiū shū réng hán wàn,chí xiàn cí bēi suān。
义父幸得白,残躯越中年。yì fù xìng dé bái,cán qū yuè zhōng nián。
支体已不痛,沈痛在心肝。zhī tǐ yǐ bù tòng,shěn tòng zài xīn gān。
卖药溷市人,忏悔向世尊。mài yào hùn shì rén,chàn huǐ xiàng shì zūn。
众生有疾苦,莫似我艰辛。zhòng shēng yǒu jí kǔ,mò shì wǒ jiān xīn。
大清黎公来,遗我以古文。dà qīng lí gōng lái,yí wǒ yǐ gǔ wén。
李公尤慷慨,陈义高青天。lǐ gōng yóu kāng kǎi,chén yì gāo qīng tiān。
保郎身见在,保郎名已传。bǎo láng shēn jiàn zài,bǎo láng míng yǐ chuán。
会有义士知,热泪坠衣巾。huì yǒu yì shì zhī,rè lèi zhuì yī jīn。
人生历情劫,忧患深相缠。rén shēng lì qíng jié,yōu huàn shēn xiāng chán。
本心要不昧,君子或见怜。běn xīn yào bù mèi,jūn zi huò jiàn lián。
保郎骨可朽,义士泪不干。bǎo láng gǔ kě xiǔ,yì shì lèi bù gàn。
猜您喜欢

十二月七日从幸旅顺

郑孝胥

向时鱼服赋来归,果见龙腾破壁飞。xiàng shí yú fú fù lái guī,guǒ jiàn lóng téng pò bì fēi。
暂息辽东怀未展,回看赤县事终非。zàn xī liáo dōng huái wèi zhǎn,huí kàn chì xiàn shì zhōng fēi。
五铢祚永知当复,三辅民愁感式微。wǔ zhū zuò yǒng zhī dāng fù,sān fǔ mín chóu gǎn shì wēi。
小待太平频拭目,乞身犹欲遂初衣。xiǎo dài tài píng pín shì mù,qǐ shēn yóu yù suì chū yī。

和黄默园伤足

郑孝胥

归心如箭车垂发,却曲偏嗟足偶伤。guī xīn rú jiàn chē chuí fā,què qū piān jiē zú ǒu shāng。
韬叟频烦寄声至,旧京相见为诗忙。tāo sǒu pín fán jì shēng zhì,jiù jīng xiāng jiàn wèi shī máng。
奇情蟠郁容徐吐,好句吟哦亦自偿。qí qíng pán yù róng xú tǔ,hǎo jù yín ó yì zì cháng。
留取假期迟两月,城南花事趁春光。liú qǔ jiǎ qī chí liǎng yuè,chéng nán huā shì chèn chūn guāng。

夏至

郑孝胥

手书日记罢趋衙,便觉闲廊足岁华。shǒu shū rì jì bà qū yá,biàn jué xián láng zú suì huá。
十日雨晴喧曙雀,半庭绿暗长秋花。shí rì yǔ qíng xuān shǔ què,bàn tíng lǜ àn zhǎng qiū huā。
故人频问诗情好,新局微闻国论哗。gù rén pín wèn shī qíng hǎo,xīn jú wēi wén guó lùn huā。
拂拭书窗入长夏,试评沉李与浮瓜。fú shì shū chuāng rù zhǎng xià,shì píng chén lǐ yǔ fú guā。

寄李拔可

郑孝胥

蜩螗羹沸意难坚,慢世相如信独贤。tiáo táng gēng fèi yì nán jiān,màn shì xiāng rú xìn dú xián。
风雨聊过看小劫,园林端易遣华年。fēng yǔ liáo guò kàn xiǎo jié,yuán lín duān yì qiǎn huá nián。
高吟频动江湖色,雅兴弥增翰墨园。gāo yín pín dòng jiāng hú sè,yǎ xīng mí zēng hàn mò yuán。
莫向辽东叹微管,书来犹及月初圆。mò xiàng liáo dōng tàn wēi guǎn,shū lái yóu jí yuè chū yuán。

中秋寄稚辛

郑孝胥

天际昂头孰可留,《逍遥》篇外更遨游。tiān jì áng tóu shú kě liú,xiāo yáo piān wài gèng áo yóu。
燕辽来往才经宿,坡颍追随又一秋。yàn liáo lái wǎng cái jīng sù,pō yǐng zhuī suí yòu yī qiū。
人物西山须野老,画图乔木待高楼。rén wù xī shān xū yě lǎo,huà tú qiáo mù dài gāo lóu。
长廊徐步闲吟地,定有乾坤眼底收。zhǎng láng xú bù xián yín dì,dìng yǒu qián kūn yǎn dǐ shōu。

闭户

郑孝胥

退休进取事何穷,吾道当如日在中。tuì xiū jìn qǔ shì hé qióng,wú dào dāng rú rì zài zhōng。
闭户著书时未晚,造车合辙意难同。bì hù zhù shū shí wèi wǎn,zào chē hé zhé yì nán tóng。
云阴昼短长催暮,寒色林疏更反风。yún yīn zhòu duǎn zhǎng cuī mù,hán sè lín shū gèng fǎn fēng。
积叶满街谁共饮,空将情况话辽东。jī yè mǎn jiē shuí gòng yǐn,kōng jiāng qíng kuàng huà liáo dōng。

乙亥除夕

郑孝胥

父兄持我来京日,屈指腾腾七十年。fù xiōng chí wǒ lái jīng rì,qū zhǐ téng téng qī shí nián。
果见兴亡真脱命,偶全名节岂违天。guǒ jiàn xīng wáng zhēn tuō mìng,ǒu quán míng jié qǐ wéi tiān。
馀生已置浮云外,空手曾趋白刃前。yú shēng yǐ zhì fú yún wài,kōng shǒu céng qū bái rèn qián。
剩与栾城期对榻,看山听雨尽华颠。shèng yǔ luán chéng qī duì tà,kàn shān tīng yǔ jǐn huá diān。

周立之六十生日

郑孝胥

入山胜具谁能伴,离坐狂言众尽惊。rù shān shèng jù shuí néng bàn,lí zuò kuáng yán zhòng jǐn jīng。
轻世固应先却老,放怀未信果忘情。qīng shì gù yīng xiān què lǎo,fàng huái wèi xìn guǒ wàng qíng。
平生相许空惭色,晚节何堪更盗名。píng shēng xiāng xǔ kōng cán sè,wǎn jié hé kān gèng dào míng。
便欲南归作园叟,与君试约赋还京。biàn yù nán guī zuò yuán sǒu,yǔ jūn shì yuē fù hái jīng。

闰三月十二日示坐客

郑孝胥

馀年兄弟未全衰,只似机云入洛时。yú nián xiōng dì wèi quán shuāi,zhǐ shì jī yún rù luò shí。
一代名流多见许,千秋佳传定能奇。yī dài míng liú duō jiàn xǔ,qiān qiū jiā chuán dìng néng qí。
信天岂易闲方信,知命非难老自知。xìn tiān qǐ yì xián fāng xìn,zhī mìng fēi nán lǎo zì zhī。
不解尼山孜孜者,假年学《易》欲何为?bù jiě ní shān zī zī zhě,jiǎ nián xué yì yù hé wèi?

同季直夜坐吴氏草堂

郑孝胥

一听秋堂雨,知君病渐苏。yī tīng qiū táng yǔ,zhī jūn bìng jiàn sū。
欲论十年事,庭树已模糊。yù lùn shí nián shì,tíng shù yǐ mó hú。

暮霞

郑孝胥

只疑日已落,黯黯颓云翳。zhǐ yí rì yǐ luò,àn àn tuí yún yì。
百里俄极明,金银耀天际。bǎi lǐ é jí míng,jīn yín yào tiān jì。

暮霞

郑孝胥

雨气漫不收,斜照忽相逼。yǔ qì màn bù shōu,xié zhào hū xiāng bī。
爱此带雨林,临流弄奇色。ài cǐ dài yǔ lín,lín liú nòng qí sè。

归至南京

郑孝胥

朔风撼书窗,苦雪压斑竹。shuò fēng hàn shū chuāng,kǔ xuě yā bān zhú。
道人晚归来,窗红竹还绿。dào rén wǎn guī lái,chuāng hóng zhú hái lǜ。

自题三十八岁小照

郑孝胥

万事惭强聒,中年偏寡欢。wàn shì cán qiáng guā,zhōng nián piān guǎ huān。
养精勤闭目,留待老来看。yǎng jīng qín bì mù,liú dài lǎo lái kàn。

自题三十八岁小照

郑孝胥

吾年垂四十,颇亦厌虚辞。wú nián chuí sì shí,pǒ yì yàn xū cí。
结习浑难尽,鸣秋略有诗。jié xí hún nán jǐn,míng qiū lüè yǒu shī。