古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

答陈伯严同登海藏楼之作

郑孝胥

恐是人间干净土,偶留二老对斜阳。kǒng shì rén jiān gàn jìng tǔ,ǒu liú èr lǎo duì xié yáng。
违天苌叔天将厌,弃世君平世亦忘。wéi tiān cháng shū tiān jiāng yàn,qì shì jūn píng shì yì wàng。
自信宿心难变易,少卑高论莫张皇。zì xìn sù xīn nán biàn yì,shǎo bēi gāo lùn mò zhāng huáng。
危楼轻命能同倚,北望相看便断肠。wēi lóu qīng mìng néng tóng yǐ,běi wàng xiāng kàn biàn duàn cháng。

答沈子培

郑孝胥

老向穷途道更穷,膝痕穿榻槁书丛。lǎo xiàng qióng tú dào gèng qióng,xī hén chuān tà gǎo shū cóng。
堂堂白日人谁在?táng táng bái rì rén shuí zài?
杳杳高楼世岂通。yǎo yǎo gāo lóu shì qǐ tōng。
守死自甘等丘貉,逃虚未暇托冥鸿。shǒu sǐ zì gān děng qiū háo,táo xū wèi xiá tuō míng hóng。
行逢宿草何妨哭,留阅兴亡祇两翁。xíng féng sù cǎo hé fáng kū,liú yuè xīng wáng qí liǎng wēng。

题吴剑泉寄愁小草

郑孝胥

少年自喜良堪笑,老阅沧桑却自哀。shǎo nián zì xǐ liáng kān xiào,lǎo yuè cāng sāng què zì āi。
郁郁一生怀未展,滔滔举世意全灰。yù yù yī shēng huái wèi zhǎn,tāo tāo jǔ shì yì quán huī。
偶寻断梦闲情在,试检残编旧恨来。ǒu xún duàn mèng xián qíng zài,shì jiǎn cán biān jiù hèn lái。
莫信寄愁有天上,人间何处遣愁回。mò xìn jì chóu yǒu tiān shàng,rén jiān hé chù qiǎn chóu huí。

六月十五夜月下

郑孝胥

风穿月透海藏楼,坐近虫声已似秋。fēng chuān yuè tòu hǎi cáng lóu,zuò jìn chóng shēng yǐ shì qiū。
流水斗龙潮乍过,停云顾兔雨旋收。liú shuǐ dòu lóng cháo zhà guò,tíng yún gù tù yǔ xuán shōu。
微行士女应忘反,缟夜园林信壮游。wēi xíng shì nǚ yīng wàng fǎn,gǎo yè yuán lín xìn zhuàng yóu。
可惜旧情衰谢了,只堪偃卧看牵牛。kě xī jiù qíng shuāi xiè le,zhǐ kān yǎn wò kàn qiān niú。

九日鉴泉介庵同游徐园

郑孝胥

空将目力送归鸿,意气颓然一秃翁。kōng jiāng mù lì sòng guī hóng,yì qì tuí rán yī tū wēng。
辟世犹能作重九,污人终自厌西风。pì shì yóu néng zuò zhòng jiǔ,wū rén zhōng zì yàn xī fēng。
无山易败登高兴,得酒聊忘失路穷。wú shān yì bài dēng gāo xīng,dé jiǔ liáo wàng shī lù qióng。
霜菊名园堪徙倚,未妨同恋夕阳红。shuāng jú míng yuán kān xǐ yǐ,wèi fáng tóng liàn xī yáng hóng。

答鉴泉乱后归鉴园

郑孝胥

入城南向觅龙蟠,尾脊腾空最耐看。rù chéng nán xiàng mì lóng pán,wěi jí téng kōng zuì nài kàn。
桥到复成波尽阔,堂窥赏寂地饶寒。qiáo dào fù chéng bō jǐn kuò,táng kuī shǎng jì dì ráo hán。
几时少壮凭回首,一局兴亡付倚阑。jǐ shí shǎo zhuàng píng huí shǒu,yī jú xīng wáng fù yǐ lán。
苦道名园无俗味,满墙旧句作悲酸。kǔ dào míng yuán wú sú wèi,mǎn qiáng jiù jù zuò bēi suān。

答陈仁先寄栽菊种诗

郑孝胥

杜门艺菊冷京曹,海上羁吟类楚骚。dù mén yì jú lěng jīng cáo,hǎi shàng jī yín lèi chǔ sāo。
诗卷惟应书甲子,高斋想已没蓬蒿。shī juǎn wéi yīng shū jiǎ zi,gāo zhāi xiǎng yǐ méi péng hāo。
试寻干净半畦土,与寄沈冥一世豪。shì xún gàn jìng bàn qí tǔ,yǔ jì shěn míng yī shì háo。
珍重残株好将护,秋来还拟酒中逃。zhēn zhòng cán zhū hǎo jiāng hù,qiū lái hái nǐ jiǔ zhōng táo。

病起读经会

郑孝胥

风雨敲窗病骨苏,执经吾道岂愁孤。fēng yǔ qiāo chuāng bìng gǔ sū,zhí jīng wú dào qǐ chóu gū。
啸歌不废声金石,物论难窥叟智愚。xiào gē bù fèi shēng jīn shí,wù lùn nán kuī sǒu zhì yú。
危行终哀世澌灭,胜天聊缓死须臾。wēi xíng zhōng āi shì sī miè,shèng tiān liáo huǎn sǐ xū yú。
孱躯便是兴亡史,可信诗人有董狐。càn qū biàn shì xīng wáng shǐ,kě xìn shī rén yǒu dǒng hú。

九日病愈出游

郑孝胥

郁郁药炉经卷边,偶闻重九意萧然。yù yù yào lú jīng juǎn biān,ǒu wén zhòng jiǔ yì xiāo rán。
国亡安用频伤世,病起犹思一仰天。guó wáng ān yòng pín shāng shì,bìng qǐ yóu sī yī yǎng tiān。
几换园林吾亦老,休谈人物梦何年?jǐ huàn yuán lín wú yì lǎo,xiū tán rén wù mèng hé nián?
菊前桂后秋光断,却负登高半日颠。jú qián guì hòu qiū guāng duàn,què fù dēng gāo bàn rì diān。

先考功生日归虹桥路十月十一日

郑孝胥

雨馀黄叶欲辞林,晓雾才收又似阴。yǔ yú huáng yè yù cí lín,xiǎo wù cái shōu yòu shì yīn。
久客竞疏忌日拜,新寒正动履霜吟。jiǔ kè jìng shū jì rì bài,xīn hán zhèng dòng lǚ shuāng yín。
携孥海上成遗孑,纵步田间即陆沈。xié nú hǎi shàng chéng yí jié,zòng bù tián jiān jí lù shěn。
苦道白云近亲侧,望云怅断恐难寻。kǔ dào bái yún jìn qīn cè,wàng yún chàng duàn kǒng nán xún。

周少朴中丞留饮

郑孝胥

主人好士真天性,邂逅冲筵便尽欢。zhǔ rén hǎo shì zhēn tiān xìng,xiè hòu chōng yán biàn jǐn huān。
身外惟留诗卷在,岁寒转觉酒杯宽。shēn wài wéi liú shī juǎn zài,suì hán zhuǎn jué jiǔ bēi kuān。
谋人家国肠空热,老我田园兴已阑。móu rén jiā guó cháng kōng rè,lǎo wǒ tián yuán xīng yǐ lán。
惭愧梅庵厉高节,深衣相对岸黄冠。cán kuì méi ān lì gāo jié,shēn yī xiāng duì àn huáng guān。

答严几道

郑孝胥

故人含泪倚天阍,剪纸能来招我魂。gù rén hán lèi yǐ tiān hūn,jiǎn zhǐ néng lái zhāo wǒ hún。
覆压真同嫠惧陨,津梁谁信佛称尊。fù yā zhēn tóng lí jù yǔn,jīn liáng shuí xìn fú chēng zūn。
壮年屡弃犹知耻,邪世群飞孰讼冤?zhuàng nián lǚ qì yóu zhī chǐ,xié shì qún fēi shú sòng yuān?
从此休论王霸事,区区名节已难言。cóng cǐ xiū lùn wáng bà shì,qū qū míng jié yǐ nán yán。

答陈仁先看花

郑孝胥

闭门春晚耐馀寒,强为花枝共倚阑。bì mén chūn wǎn nài yú hán,qiáng wèi huā zhī gòng yǐ lán。
深色数丛休恣赏,碧云一树试回看。shēn sè shù cóng xiū zì shǎng,bì yún yī shù shì huí kàn。
已拼酒病华年过,却俟河清笑口难。yǐ pīn jiǔ bìng huá nián guò,què qí hé qīng xiào kǒu nán。
行近高楼浑世外,从君寂寞更盘桓。xíng jìn gāo lóu hún shì wài,cóng jūn jì mò gèng pán huán。

斜日

郑孝胥

二亩庭阴足敛魂,松寒竹瘦对闲门。èr mǔ tíng yīn zú liǎn hún,sōng hán zhú shòu duì xián mén。
空哀臣壮今将老,未信凡亡楚独存。kōng āi chén zhuàng jīn jiāng lǎo,wèi xìn fán wáng chǔ dú cún。
断简残编销热血,秋风斜日付黄昏。duàn jiǎn cán biān xiāo rè xuè,qiū fēng xié rì fù huáng hūn。
长歌痛哭何须比,到骨深悲在不言。zhǎng gē tòng kū hé xū bǐ,dào gǔ shēn bēi zài bù yán。

重九雨中作

郑孝胥

风雨重阳秋愈深,却因对雨废登临。fēng yǔ zhòng yáng qiū yù shēn,què yīn duì yǔ fèi dēng lín。
楼居每觉诗为祟,腹疾翻愁酒见侵。lóu jū měi jué shī wèi suì,fù jí fān chóu jiǔ jiàn qīn。
东海可堪孤士蹈,神州遂付百年沉。dōng hǎi kě kān gū shì dǎo,shén zhōu suì fù bǎi nián chén。
等闲难遣黄昏后,起望残阳奈暮阴。děng xián nán qiǎn huáng hūn hòu,qǐ wàng cán yáng nài mù yīn。