古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

劳人

郑孝胥

楼阁明清夜,星河挂暮秋。lóu gé míng qīng yè,xīng hé guà mù qiū。
月低蕉影大,露下角声遒。yuè dī jiāo yǐng dà,lù xià jiǎo shēng qiú。
边事将谁语?biān shì jiāng shuí yǔ?
劳人失自谋。láo rén shī zì móu。
平生江海思,坐觉负扁舟。píng shēng jiāng hǎi sī,zuò jué fù biǎn zhōu。

两兄将葬

郑孝胥

临穴沦前誓,馀生负九原。lín xué lún qián shì,yú shēng fù jiǔ yuán。
穷山旋敛骨,瘴海独销魂。qióng shān xuán liǎn gǔ,zhàng hǎi dú xiāo hún。
世短犹相失,神伤亦仅存。shì duǎn yóu xiāng shī,shén shāng yì jǐn cún。
弃官如见许,终拟展松根。qì guān rú jiàn xǔ,zhōng nǐ zhǎn sōng gēn。

伏波庙

郑孝胥

水挟双溪急,山蟠百越多。shuǐ xié shuāng xī jí,shān pán bǎi yuè duō。
祠堂空徙倚,松竹任婆娑。cí táng kōng xǐ yǐ,sōng zhú rèn pó suō。
别欲营高阁,何须附伏波。bié yù yíng gāo gé,hé xū fù fú bō。
一州推绝景,来看坠金锣。yī zhōu tuī jué jǐng,lái kàn zhuì jīn luó。

久戍

郑孝胥

乱平嗟戍久,岁稔觉民驯。luàn píng jiē shù jiǔ,suì rěn jué mín xùn。
好整戎常避,无功众转亲。hǎo zhěng róng cháng bì,wú gōng zhòng zhuǎn qīn。
后人思愦愦,儒者意申申。hòu rén sī kuì kuì,rú zhě yì shēn shēn。
谢病真能去,休论过与仁。xiè bìng zhēn néng qù,xiū lùn guò yǔ rén。

题孟莼孙新著广西边事旁记

郑孝胥

龙江波似箭,一夕下邕州。lóng jiāng bō shì jiàn,yī xī xià yōng zhōu。
稍转苍梧棹,遂乘南海流。shāo zhuǎn cāng wú zhào,suì chéng nán hǎi liú。
行歌具区薮,归隐海藏楼。xíng gē jù qū sǒu,guī yǐn hǎi cáng lóu。
欲问来南录,名山属孟侯。yù wèn lái nán lù,míng shān shǔ mèng hóu。

报言粤东加抽赌饷感赋

郑孝胥

盗贼非天性,纷纷皆博徒。dào zéi fēi tiān xìng,fēn fēn jiē bó tú。
孰能止游堕,自足靖萑苻。shú néng zhǐ yóu duò,zì zú jìng huán fú。
饮鸩有切喻,攘鸡宁后图。yǐn zhèn yǒu qiè yù,rǎng jī níng hòu tú。
如何理财者,犹税牧猪奴。rú hé lǐ cái zhě,yóu shuì mù zhū nú。

九月八日

郑孝胥

竹影妙于画,夜窗看最幽。zhú yǐng miào yú huà,yè chuāng kàn zuì yōu。
灯清犹助月,虫老亦吟秋。dēng qīng yóu zhù yuè,chóng lǎo yì yín qiū。
乐土将奚适,穷边未解忧。lè tǔ jiāng xī shì,qióng biān wèi jiě yōu。
三年负重九,知我有高楼。sān nián fù zhòng jiǔ,zhī wǒ yǒu gāo lóu。

元旦试笔

郑孝胥

胜天由素定,吾意稍施行。shèng tiān yóu sù dìng,wú yì shāo shī xíng。
归老方耽学,投荒久厌兵。guī lǎo fāng dān xué,tóu huāng jiǔ yàn bīng。
一闻春风至,复有少年情。yī wén chūn fēng zhì,fù yǒu shǎo nián qíng。
只恐清樽侧,回肠醉不成。zhǐ kǒng qīng zūn cè,huí cháng zuì bù chéng。

十二月初九日渡海

郑孝胥

屯云连岛屿,漏日射波澜。tún yún lián dǎo yǔ,lòu rì shè bō lán。
不觉天风劲,空怜海水寒。bù jué tiān fēng jìn,kōng lián hǎi shuǐ hán。
乞归翻远逝,称老得游观。qǐ guī fān yuǎn shì,chēng lǎo dé yóu guān。
鸟兽同群者,移情可是难?niǎo shòu tóng qún zhě,yí qíng kě shì nán?

十二月初九日渡海

郑孝胥

殉道乘桴外,收身把钓边。xùn dào chéng fú wài,shōu shēn bǎ diào biān。
波涛真隔世,烟雾欲迷天。bō tāo zhēn gé shì,yān wù yù mí tiān。
一粟宁轻重,千帆孰后先?yī sù níng qīng zhòng,qiān fān shú hòu xiān?
麻姑无恙在,呼取话桑田。má gū wú yàng zài,hū qǔ huà sāng tián。

十二月初九日渡海

郑孝胥

海与风俱碎,天为水所吞。hǎi yǔ fēng jù suì,tiān wèi shuǐ suǒ tūn。
重围从荡决,万象各崩奔。zhòng wéi cóng dàng jué,wàn xiàng gè bēng bēn。
白日俄无色,群山仅自存。bái rì é wú sè,qún shān jǐn zì cún。
窗间数高浪,奇绝度黄昏。chuāng jiān shù gāo làng,qí jué dù huáng hūn。

赠严复

郑孝胥

《楞严》虽妙绝,笔授赖房融。léng yán suī miào jué,bǐ shòu lài fáng róng。
译者论能事,儒林属钜公。yì zhě lùn néng shì,rú lín shǔ jù gōng。
东坡端可信,几道始称雄。dōng pō duān kě xìn,jǐ dào shǐ chēng xióng。
西士应传写,倾心更向东。xī shì yīng chuán xiě,qīng xīn gèng xiàng dōng。

残春二首

郑孝胥

孤抱曾何惜,残春绝可哀。gū bào céng hé xī,cán chūn jué kě āi。
不成依斗室,复作揽高台。bù chéng yī dòu shì,fù zuò lǎn gāo tái。
心与惊鸿逝,书凭梦蝶回。xīn yǔ jīng hóng shì,shū píng mèng dié huí。
司勋休刻意,意尽恐难裁。sī xūn xiū kè yì,yì jǐn kǒng nán cái。

残春二首

郑孝胥

近水生惆怅,看天抱苦辛。jìn shuǐ shēng chóu chàng,kàn tiān bào kǔ xīn。
一闲成落魄,多恨失收身。yī xián chéng luò pò,duō hèn shī shōu shēn。
又做江南客,还逢白下春。yòu zuò jiāng nán kè,hái féng bái xià chūn。
春风太轻别,无地著愁人。chūn fēng tài qīng bié,wú dì zhù chóu rén。

弃官

郑孝胥

弃官宁不遇,厌世始猖狂。qì guān níng bù yù,yàn shì shǐ chāng kuáng。
欲老真甘死,难行却善藏。yù lǎo zhēn gān sǐ,nán xíng què shàn cáng。
累心情略尽,用短巧何妨。lèi xīn qíng lüè jǐn,yòng duǎn qiǎo hé fáng。
此意将谁语,凭栏送夕阳。cǐ yì jiāng shuí yǔ,píng lán sòng xī yáng。
13341234567»