古诗词

伤女惠二月九日卒于天津医院,暂厝望海寺

郑孝胥

弥明才十三,别我已二年。mí míng cái shí sān,bié wǒ yǐ èr nián。
岂知乃死别,一去更不还。qǐ zhī nǎi sǐ bié,yī qù gèng bù hái。
汝母有万恨,我怀抱千冤。rǔ mǔ yǒu wàn hèn,wǒ huái bào qiān yuān。
小影宛如生,泪眼谁能看?xiǎo yǐng wǎn rú shēng,lèi yǎn shuí néng kàn?
大错真铸铁,驱汝向天津。dà cuò zhēn zhù tiě,qū rǔ xiàng tiān jīn。
读书本有毒,将毒与汝吞。dú shū běn yǒu dú,jiāng dú yǔ rǔ tūn。
自从别汝后,好语常联翩。zì cóng bié rǔ hòu,hǎo yǔ cháng lián piān。
时时寄手书,字体颇清端。shí shí jì shǒu shū,zì tǐ pǒ qīng duān。
从姊学操琴,比姊尤熟闲。cóng zǐ xué cāo qín,bǐ zǐ yóu shú xián。
绝怪绝好洁,不饰而自妍。jué guài jué hǎo jié,bù shì ér zì yán。
同学诸女伴,爱之如弟昆。tóng xué zhū nǚ bàn,ài zhī rú dì kūn。
夸汝辄自喜,忆汝不忍言。kuā rǔ zhé zì xǐ,yì rǔ bù rěn yán。
如何忽婴疾,宛转遂经旬。rú hé hū yīng jí,wǎn zhuǎn suì jīng xún。
遣仆虽往迓,刺促心摇魂。qiǎn pū suī wǎng yà,cì cù xīn yáo hún。
恶电从天来,鬼刀截我肝。è diàn cóng tiān lái,guǐ dāo jié wǒ gān。
从此与汝绝,回思深可怜。cóng cǐ yǔ rǔ jué,huí sī shēn kě lián。
我欲执汝手,汝手何从牵?wǒ yù zhí rǔ shǒu,rǔ shǒu hé cóng qiān?
我于抚汝面,空想悲啼颜;wǒ yú fǔ rǔ miàn,kōng xiǎng bēi tí yán;
我欲拭汝泪,却觅衣上痕;wǒ yù shì rǔ lèi,què mì yī shàng hén;
我于抱汝身,惟有三尺棺。wǒ yú bào rǔ shēn,wéi yǒu sān chǐ guān。
死生事则已,父女名空存。sǐ shēng shì zé yǐ,fù nǚ míng kōng cún。
向来千万念,念念皆伤恩。xiàng lái qiān wàn niàn,niàn niàn jiē shāng ēn。
东坡四十九,烦恼悟无根。dōng pō sì shí jiǔ,fán nǎo wù wú gēn。
我何以乐天,悲哀念金銮。wǒ hé yǐ lè tiān,bēi āi niàn jīn luán。
猜您喜欢

答王逸盦

郑孝胥

读书不乐更论兵,广武区区易得名。dú shū bù lè gèng lùn bīng,guǎng wǔ qū qū yì dé míng。
谁见龙川新句就,却将经济叹生平。shuí jiàn lóng chuān xīn jù jiù,què jiāng jīng jì tàn shēng píng。

答王逸盦

郑孝胥

虎掷龙摅边九州,英雄谁肯死前休。hǔ zhì lóng shū biān jiǔ zhōu,yīng xióng shuí kěn sǐ qián xiū。
功名无与夷齐事,薇蕨空山又一秋。gōng míng wú yǔ yí qí shì,wēi jué kōng shān yòu yī qiū。

答多竹山

郑孝胥

辽海吴天黯梦魂,相看怅惘更无言。liáo hǎi wú tiān àn mèng hún,xiāng kàn chàng wǎng gèng wú yán。
风流云散吾侪在,绝爱城西旧雨轩。fēng liú yún sàn wú chái zài,jué ài chéng xī jiù yǔ xuān。

答多竹山

郑孝胥

天坛松盖郁苍苍,遗老潜来暗断肠。tiān tán sōng gài yù cāng cāng,yí lǎo qián lái àn duàn cháng。
便拟为君闲放笔,不知是墨是风霜。biàn nǐ wèi jūn xián fàng bǐ,bù zhī shì mò shì fēng shuāng。

二十一夜

郑孝胥

檐角长庚出未高,半规霜月见秋毫。yán jiǎo zhǎng gēng chū wèi gāo,bàn guī shuāng yuè jiàn qiū háo。
胸中已是无波井,却为鸡声起怒涛。xiōng zhōng yǐ shì wú bō jǐng,què wèi jī shēng qǐ nù tāo。

二十一夜

郑孝胥

人间倚伏可推寻,急劫翻腾理最深。rén jiān yǐ fú kě tuī xún,jí jié fān téng lǐ zuì shēn。
石烂海枯谁不灭,为君细说落星心。shí làn hǎi kū shuí bù miè,wèi jūn xì shuō luò xīng xīn。

十一月初三日奉乘舆幸日本使馆

郑孝胥

乘回风兮载云旗,纵横无人神鬼驰。chéng huí fēng xī zài yún qí,zòng héng wú rén shén guǐ chí。
手持帝子出虎穴,青史茫茫无此奇。shǒu chí dì zi chū hǔ xué,qīng shǐ máng máng wú cǐ qí。

十一月初三日奉乘舆幸日本使馆

郑孝胥

是日何来蒙古风,天倾地坼见共工。shì rì hé lái méng gǔ fēng,tiān qīng dì chè jiàn gòng gōng。
休嗟猛士不可得,犹有人间一秃翁。xiū jiē měng shì bù kě dé,yóu yǒu rén jiān yī tū wēng。

樱花

郑孝胥

施朱傅粉在高林,光焰旋看晓日侵。shī zhū fù fěn zài gāo lín,guāng yàn xuán kàn xiǎo rì qīn。
谁念崇桃成野烧,龙华花事不堪寻。shuí niàn chóng táo chéng yě shāo,lóng huá huā shì bù kān xún。

坐忘

郑孝胥

疏疏过雨湿长廊,微倦抛书欲坐忘。shū shū guò yǔ shī zhǎng láng,wēi juàn pāo shū yù zuò wàng。
暮色平林深尔许,却留高柳染斜阳。mù sè píng lín shēn ěr xǔ,què liú gāo liǔ rǎn xié yáng。

磨墨

郑孝胥

盥漱衣冠只四更,惯将磨墨遣闲情。guàn shù yī guān zhǐ sì gèng,guàn jiāng mó mò qiǎn xián qíng。
不辞漆黑休灯坐,磨出窗间一日明。bù cí qī hēi xiū dēng zuò,mó chū chuāng jiān yī rì míng。

十六晓月

郑孝胥

鸡待五更能一叫,鹤知夜半不须眠。jī dài wǔ gèng néng yī jiào,hè zhī yè bàn bù xū mián。
沉吟送尽西窗月,回首东方白竟天。chén yín sòng jǐn xī chuāng yuè,huí shǒu dōng fāng bái jìng tiān。

奉敕题钱选观鹅图卷

郑孝胥

仰止乾隆感慨多,应天法祖道如何?yǎng zhǐ qián lóng gǎn kǎi duō,yīng tiān fǎ zǔ dào rú hé?
家鸡莫泥山阴体,笔陈中兴有观鹅。jiā jī mò ní shān yīn tǐ,bǐ chén zhōng xīng yǒu guān é。

周立之目送归鸿图

郑孝胥

当时吐气似长虹,情感中年入苦空。dāng shí tǔ qì shì zhǎng hóng,qíng gǎn zhōng nián rù kǔ kōng。
莫为张罗更惆怅,惊鸿回首是冥鸿。mò wèi zhāng luó gèng chóu chàng,jīng hóng huí shǒu shì míng hóng。

题徐又淑女士画像

郑孝胥

婀娜秋兰才数笔,无言自有暗香来。ē nà qiū lán cái shù bǐ,wú yán zì yǒu àn xiāng lái。
不书名氏知何意,似为骚人惜露才。bù shū míng shì zhī hé yì,shì wèi sāo rén xī lù cái。