古诗词

再游奥山月夜泛舟由南麓越重岛渡里村归自却金亭

李鼎元

奥山不重游,恐被山灵笑。ào shān bù zhòng yóu,kǒng bèi shān líng xiào。
策步上峰顶,遂得极高妙。cè bù shàng fēng dǐng,suì dé jí gāo miào。
东窥首里城,辨岳出云峤。dōng kuī shǒu lǐ chéng,biàn yuè chū yún jiào。
西望姑米洋,海气凿泉窍。xī wàng gū mǐ yáng,hǎi qì záo quán qiào。
南北昨所历,形势揽其要。nán běi zuó suǒ lì,xíng shì lǎn qí yào。
万松回日光,众籁激风调。wàn sōng huí rì guāng,zhòng lài jī fēng diào。
漱流狎郭舟,踞石垂任钓。shù liú xiá guō zhōu,jù shí chuí rèn diào。
晚汐不我欺,明月早相照。wǎn xī bù wǒ qī,míng yuè zǎo xiāng zhào。
白鱼射波飞,紫燕掠船叫。bái yú shè bō fēi,zǐ yàn lüè chuán jiào。
木石阴森沈,星斗光震掉。mù shí yīn sēn shěn,xīng dòu guāng zhèn diào。
此间无酒肴,何以助吟啸。cǐ jiān wú jiǔ yáo,hé yǐ zhù yín xiào。
一杯酹海若,遗迹枉凭吊。yī bēi lèi hǎi ruò,yí jì wǎng píng diào。
人家露镫火,亭际集庭燎。rén jiā lù dèng huǒ,tíng jì jí tíng liáo。
莫漫醉言归,来日事难料。mò màn zuì yán guī,lái rì shì nán liào。

李鼎元

清四川绵州人,字味堂,一字和叔,号墨庄。乾隆四十三年进士,官兵部主事。曾奉使赴琉球。工诗文,与兄及弟称“绵州三李”。有《师竹斋集》。 李鼎元的作品>>

猜您喜欢

晚兴

李鼎元

月破竹梢烟,阶除叠玉钱。yuè pò zhú shāo yān,jiē chú dié yù qián。
虫声依户冷,镫火向人煎。chóng shēng yī hù lěng,dèng huǒ xiàng rén jiān。
心静书多味,霜清菊正妍。xīn jìng shū duō wèi,shuāng qīng jú zhèng yán。
忽闻宾雁过,秋士感华年。hū wén bīn yàn guò,qiū shì gǎn huá nián。

越州杂诗

李鼎元

地僻幽情惬,江楼俯翠微。dì pì yōu qíng qiè,jiāng lóu fǔ cuì wēi。
海云连水立,山雨带花飞。hǎi yún lián shuǐ lì,shān yǔ dài huā fēi。
嫩笋春林美,鲥鱼夏日肥。nèn sǔn chūn lín měi,shí yú xià rì féi。
乐游乘醉饱,夜夜月中归。lè yóu chéng zuì bǎo,yè yè yuè zhōng guī。

同人集有正味斋醉后分韵得明字

李鼎元

坐客七人在,虚窗残雪明。zuò kè qī rén zài,xū chuāng cán xuě míng。
霜花贪烛影,风竹妒吟声。shuāng huā tān zhú yǐng,fēng zhú dù yín shēng。
读画诗神跃,呼茶仆梦惊。dú huà shī shén yuè,hū chá pū mèng jīng。
文章有天趣,星斗正纵横。wén zhāng yǒu tiān qù,xīng dòu zhèng zòng héng。

中山杂诗

李鼎元

奥山及波上,游览最清奇。ào shān jí bō shàng,yóu lǎn zuì qīng qí。
石罅潮声透,松阴海气移。shí xià cháo shēng tòu,sōng yīn hǎi qì yí。
球官垂带立,夷女戴筐驰。qiú guān chuí dài lì,yí nǚ dài kuāng chí。
须鬓霜如此,来观亦太痴。xū bìn shuāng rú cǐ,lái guān yì tài chī。

中山杂诗

李鼎元

古刹如亭小,禅堂即客堂。gǔ shā rú tíng xiǎo,chán táng jí kè táng。
僧衣能断俗,席地可无床。sēng yī néng duàn sú,xí dì kě wú chuáng。
供佛惟花蕊,烹茶半雪糖。gōng fú wéi huā ruǐ,pēng chá bàn xuě táng。
此邦殊服食,何以慰愁肠。cǐ bāng shū fú shí,hé yǐ wèi chóu cháng。

中山杂诗

李鼎元

幸有奇花木,能将远客招。xìng yǒu qí huā mù,néng jiāng yuǎn kè zhāo。
佛桑然似火,铁树挺于蕉。fú sāng rán shì huǒ,tiě shù tǐng yú jiāo。
野径多丛竹,人家隔小桥。yě jìng duō cóng zhú,rén jiā gé xiǎo qiáo。
昼长无个事,步屟溷渔樵。zhòu zhǎng wú gè shì,bù xiè hùn yú qiáo。

中山杂诗

李鼎元

海气入楼腥,停云肯暂停。hǎi qì rù lóu xīng,tíng yún kěn zàn tíng。
檐高惟聚雀,草茂只多萤。yán gāo wéi jù què,cǎo mào zhǐ duō yíng。
书帙因风乱,诗肠对酒醒。shū zhì yīn fēng luàn,shī cháng duì jiǔ xǐng。
那堪愁夜永,雷雨撼窗棂。nà kān chóu yè yǒng,léi yǔ hàn chuāng líng。

秦中

李鼎元

历尽奇山到雍州,凤凰声出杜鹃收。lì jǐn qí shān dào yōng zhōu,fèng huáng shēng chū dù juān shōu。
中原霸业归前汉,上古王风属武周。zhōng yuán bà yè guī qián hàn,shàng gǔ wáng fēng shǔ wǔ zhōu。
天险难依星北拱,地灵有恨水东流。tiān xiǎn nán yī xīng běi gǒng,dì líng yǒu hèn shuǐ dōng liú。
潼关四扇堂堂在,为说兴亡欲白头。tóng guān sì shàn táng táng zài,wèi shuō xīng wáng yù bái tóu。

荆南怀古

李鼎元

猿声听尽客如何,漫续《离骚》吊汨罗。yuán shēng tīng jǐn kè rú hé,màn xù lí sāo diào mì luó。
至喜亭遥山瘴少,莫愁村近竹枝多。zhì xǐ tíng yáo shān zhàng shǎo,mò chóu cūn jìn zhú zhī duō。
由来冠盖堪名里,信有铜鞮学唱歌。yóu lái guān gài kān míng lǐ,xìn yǒu tóng dī xué chàng gē。
日暮汉皋惊岁晚,美人何处隔风波。rì mù hàn gāo jīng suì wǎn,měi rén hé chù gé fēng bō。

五月十有二日由霸港奉册入天使馆

李鼎元

万人争看使星来,一朵黄云抱日开。wàn rén zhēng kàn shǐ xīng lái,yī duǒ huáng yún bào rì kāi。
山到流虬平似岸,水归霸港小于杯。shān dào liú qiú píng shì àn,shuǐ guī bà gǎng xiǎo yú bēi。
王孙守礼衣冠古,草木承恩雨露催。wáng sūn shǒu lǐ yī guān gǔ,cǎo mù chéng ēn yǔ lù cuī。
宾至如归今始信,果然声教震无雷。bīn zhì rú guī jīn shǐ xìn,guǒ rán shēng jiào zhèn wú léi。

和石亭伯父山房即事

李鼎元

梨花如雪柳如丝,正是蜂狂蝶乱时。lí huā rú xuě liǔ rú sī,zhèng shì fēng kuáng dié luàn shí。
席上每留将尽酒,阶前常剩著残棋。xí shàng měi liú jiāng jǐn jiǔ,jiē qián cháng shèng zhù cán qí。

韩文公墓

李鼎元

五百年来说盛唐,韩公有墓近祠堂。wǔ bǎi nián lái shuō shèng táng,hán gōng yǒu mù jìn cí táng。
一书险葬潮鱼腹,万古长埋佛骨香。yī shū xiǎn zàng cháo yú fù,wàn gǔ zhǎng mái fú gǔ xiāng。
道许孔林为弟子,文教李壁得欧阳。dào xǔ kǒng lín wèi dì zi,wén jiào lǐ bì dé ōu yáng。
求师特向孤坟拜,松柏森疏带草荒。qiú shī tè xiàng gū fén bài,sōng bǎi sēn shū dài cǎo huāng。

顺风行

李鼎元

舟疾如箭破大波,舟子拍手歌吴歌。zhōu jí rú jiàn pò dà bō,zhōu zi pāi shǒu gē wú gē。
轻帆两道挂天碧,一生弄船无蹉跎。qīng fān liǎng dào guà tiān bì,yī shēng nòng chuán wú cuō tuó。
须臾风回怨声起,却羡傍人歌声美。xū yú fēng huí yuàn shēng qǐ,què xiàn bàng rén gē shēng měi。
顺风莫喜逆莫愁,风云变态无时休。shùn fēng mò xǐ nì mò chóu,fēng yún biàn tài wú shí xiū。

佛镫歌

李鼎元

钟鼓寂寂银河残,佛镫将现僧呼观。zhōng gǔ jì jì yín hé cán,fú dèng jiāng xiàn sēng hū guān。
大被缠腰出殿后,罡风刺骨重裘单。dà bèi chán yāo chū diàn hòu,gāng fēng cì gǔ zhòng qiú dān。
或高在山低在麓,或远在江近在谷。huò gāo zài shān dī zài lù,huò yuǎn zài jiāng jìn zài gǔ。
万人列炬上山来,阴火磷磷断还续。wàn rén liè jù shàng shān lái,yīn huǒ lín lín duàn hái xù。
疑是元宵锦城烛,又疑星陨如珠联。yí shì yuán xiāo jǐn chéng zhú,yòu yí xīng yǔn rú zhū lián。
濯以甘露光逾鲜,太乙杖藜朝普贤。zhuó yǐ gān lù guāng yú xiān,tài yǐ zhàng lí cháo pǔ xián。
化身散作千金莲,烛龙衔耀照重泉。huà shēn sàn zuò qiān jīn lián,zhú lóng xián yào zhào zhòng quán。
见大光明有如此,真耶幻耶谁所使。jiàn dà guāng míng yǒu rú cǐ,zhēn yé huàn yé shuí suǒ shǐ。
蛮君鬼伯争前驱,应笑生人冻欲死。mán jūn guǐ bó zhēng qián qū,yīng xiào shēng rén dòng yù sǐ。

凫塘病久而信庸医虑其伤元气也诗以劝之

李鼎元

驱病如驱贼,选医似选将。qū bìng rú qū zéi,xuǎn yī shì xuǎn jiāng。
岂不事攻伐,元气未可丧。qǐ bù shì gōng fá,yuán qì wèi kě sàng。
当其初病时,身弱神尚王。dāng qí chū bìng shí,shēn ruò shén shàng wáng。
生军搜根株,虽苦用犹当。shēng jūn sōu gēn zhū,suī kǔ yòng yóu dāng。
姑恤既养奸,阴邪日以壮。gū xù jì yǎng jiān,yīn xié rì yǐ zhuàng。
脉浮出三关,形枯累五脏。mài fú chū sān guān,xíng kū lèi wǔ zàng。
妙药兹奏功,宽猛两无仗。miào yào zī zòu gōng,kuān měng liǎng wú zhàng。
何以知良医,法必济名相。hé yǐ zhī liáng yī,fǎ bì jì míng xiāng。
先求寸心安,渐令四肢畅。xiān qiú cùn xīn ān,jiàn lìng sì zhī chàng。
生死而肉骨,庸手焉敢望。shēng sǐ ér ròu gǔ,yōng shǒu yān gǎn wàng。
投鼠须忌器,此义古难忘。tóu shǔ xū jì qì,cǐ yì gǔ nán wàng。
最怜沈疴人,欲速性遍亢。zuì lián shěn kē rén,yù sù xìng biàn kàng。
小利滋大害,如以杀止谤。xiǎo lì zī dà hài,rú yǐ shā zhǐ bàng。
便恐川壅溃,万夫莫能防。biàn kǒng chuān yōng kuì,wàn fū mò néng fáng。
性命争毫厘,那得不惆怅。xìng mìng zhēng háo lí,nà dé bù chóu chàng。
慎哉复慎哉,时医半孟浪。shèn zāi fù shèn zāi,shí yī bàn mèng làng。
1612