古诗词

闻雁

王嗣晖

一雁哀鸣深夜过,寒磴无奈客心何。yī yàn āi míng shēn yè guò,hán dèng wú nài kè xīn hé。
孤飞怜尔荒江道,荆棘严霜处处多。gū fēi lián ěr huāng jiāng dào,jīng jí yán shuāng chù chù duō。

王嗣晖

王嗣晖,海宁人。有《滋兰室遗稿》。 王嗣晖的作品>>

猜您喜欢

离家

王嗣晖

离家已五日,不尽故乡愁。lí jiā yǐ wǔ rì,bù jǐn gù xiāng chóu。
驿树一行直,空山两岸秋。yì shù yī xíng zhí,kōng shān liǎng àn qiū。
暮云依鸟没,寒角咽江流。mù yún yī niǎo méi,hán jiǎo yàn jiāng liú。
独立一相望,苍茫何所求。dú lì yī xiāng wàng,cāng máng hé suǒ qiú。

舟中夜坐

王嗣晖

荒岸残宵角,孤舟不寐人。huāng àn cán xiāo jiǎo,gū zhōu bù mèi rén。
摇摇红烛尽,磊磊白波新。yáo yáo hóng zhú jǐn,lěi lěi bái bō xīn。
莫为悲身世,怜余有老亲。mò wèi bēi shēn shì,lián yú yǒu lǎo qīn。
酒痕和泪迹,多半洗风尘。jiǔ hén hé lèi jì,duō bàn xǐ fēng chén。

秋感

王嗣晖

瑟瑟江头枫树丹,芦花吹尽笛声残。sè sè jiāng tóu fēng shù dān,lú huā chuī jǐn dí shēng cán。
愁经病后心逾淡,诗入秋天意更寒。chóu jīng bìng hòu xīn yú dàn,shī rù qiū tiān yì gèng hán。
断续繁砧催野渡,萧疏木叶响雕栏。duàn xù fán zhēn cuī yě dù,xiāo shū mù yè xiǎng diāo lán。
乱山叠叠斜阳里,剩有归鸿天际看。luàn shān dié dié xié yáng lǐ,shèng yǒu guī hóng tiān jì kàn。

归盐官留别诸姊

王嗣晖

如何离别意,相对转无言。rú hé lí bié yì,xiāng duì zhuǎn wú yán。
回首沧江上,烟波易断魂。huí shǒu cāng jiāng shàng,yān bō yì duàn hún。

秋暮

王嗣晖

秋暮萧萧雨,芦花两岸声。qiū mù xiāo xiāo yǔ,lú huā liǎng àn shēng。
怆然一回首,残月下江城。chuàng rán yī huí shǒu,cán yuè xià jiāng chéng。

明妃

王嗣晖

雁声催向玉门关,一曲琵琶马上闲。yàn shēng cuī xiàng yù mén guān,yī qū pí pá mǎ shàng xián。
回首汉宫三十六,独留明月照朱颜。huí shǒu hàn gōng sān shí liù,dú liú míng yuè zhào zhū yán。

舟中

王嗣晖

一年三渡此江滨,歌哭文章我更真。yī nián sān dù cǐ jiāng bīn,gē kū wén zhāng wǒ gèng zhēn。
回首苍茫一洒泪,人间深恨著何人。huí shǒu cāng máng yī sǎ lèi,rén jiān shēn hèn zhù hé rén。

登浮翠阁

王嗣晖

心事萧条未可论,愁来风雨度晨昏。xīn shì xiāo tiáo wèi kě lùn,chóu lái fēng yǔ dù chén hūn。
天涯尚有思亲泪,日暮登楼恐断魂。tiān yá shàng yǒu sī qīn lèi,rì mù dēng lóu kǒng duàn hún。

望月思家

王嗣晖

秋尽江南寒气深,城高野旷急荒砧。qiū jǐn jiāng nán hán qì shēn,chéng gāo yě kuàng jí huāng zhēn。
萧然一片吴门月,尽是残宵越国心。xiāo rán yī piàn wú mén yuè,jǐn shì cán xiāo yuè guó xīn。

枕上偶成

王嗣晖

倦思如尘拨不开,一天风雨锁楼台。juàn sī rú chén bō bù kāi,yī tiān fēng yǔ suǒ lóu tái。
无人院落清明后,半径残花燕子来。wú rén yuàn luò qīng míng hòu,bàn jìng cán huā yàn zi lái。

寄绍芬姊

王嗣晖

静坐何寥寥,静夜何迢迢。jìng zuò hé liáo liáo,jìng yè hé tiáo tiáo。
迢迢有所思,别意岂能抛。tiáo tiáo yǒu suǒ sī,bié yì qǐ néng pāo。
念子不成寐,烛泪摇绮寮。niàn zi bù chéng mèi,zhú lèi yáo qǐ liáo。
从来离别心,有笔难尽描。cóng lái lí bié xīn,yǒu bǐ nán jǐn miáo。
子之趋庭日,我昔正垂髫。zi zhī qū tíng rì,wǒ xī zhèng chuí tiáo。
携书析疑义,镫下争拈毫。xié shū xī yí yì,dèng xià zhēng niān háo。
春来桃李发,酌酒兴自高。chūn lái táo lǐ fā,zhuó jiǔ xīng zì gāo。
秋深夜雨寒,诗就共推敲。qiū shēn yè yǔ hán,shī jiù gòng tuī qiāo。
埋首闺阁里,有怀徒尔豪。mái shǒu guī gé lǐ,yǒu huái tú ěr háo。
今子他人妇,儿女共嘈嘈。jīn zi tā rén fù,ér nǚ gòng cáo cáo。
调羹奉阿姑,妇道应自操。diào gēng fèng ā gū,fù dào yīng zì cāo。
不复侍椿萱,惆怅关山遥。bù fù shì chūn xuān,chóu chàng guān shān yáo。
得会亦不久,得共无几朝。dé huì yì bù jiǔ,dé gòng wú jǐ cháo。
雁羽况沈浮,两地愁相交。yàn yǔ kuàng shěn fú,liǎng dì chóu xiāng jiāo。
春寒日益严,春雨何劳劳。chūn hán rì yì yán,chūn yǔ hé láo láo。
夜来不可听,隔幕风如刀。yè lái bù kě tīng,gé mù fēng rú dāo。
念子益愁思,愁思不可销。niàn zi yì chóu sī,chóu sī bù kě xiāo。
一夜梦飞渡,月落胥江潮。yī yè mèng fēi dù,yuè luò xū jiāng cháo。

暮眺

王嗣晖

人生有会必有别,离别何须心惙惙。rén shēng yǒu huì bì yǒu bié,lí bié hé xū xīn chuò chuò。
秋风一夕送行舟,江水茫茫浸落日。qiū fēng yī xī sòng xíng zhōu,jiāng shuǐ máng máng jìn luò rì。
浩然旷望天地间,去水浮云两不绝。hào rán kuàng wàng tiān dì jiān,qù shuǐ fú yún liǎng bù jué。
吁嗟乎,山高高兮水深深,我道困兮不可行。xū jiē hū,shān gāo gāo xī shuǐ shēn shēn,wǒ dào kùn xī bù kě xíng。
谁是人间豪侠子,磨刀海上制长鲸。shuí shì rén jiān háo xiá zi,mó dāo hǎi shàng zhì zhǎng jīng。

渡江遇雨

王嗣晖

大风起兮浪头急,天地合兮渺一色。dà fēng qǐ xī làng tóu jí,tiān dì hé xī miǎo yī sè。
雨丝丝兮烟纷纷,霹雳一声千嶂黑。yǔ sī sī xī yān fēn fēn,pī lì yī shēng qiān zhàng hēi。
行路难兮行路难,江上长鲸势何仡。xíng lù nán xī xíng lù nán,jiāng shàng zhǎng jīng shì hé gē。

仲春初十日大雪

王嗣晖

东风未若北风冷,春日风声势何猛。dōng fēng wèi ruò běi fēng lěng,chūn rì fēng shēng shì hé měng。
大雪纷纷天外来,乾坤散作冰壶影。dà xuě fēn fēn tiān wài lái,qián kūn sàn zuò bīng hú yǐng。
天公玉戏真轻匀,人间哀乐何不均。tiān gōng yù xì zhēn qīng yún,rén jiān āi lè hé bù jūn。
貂裘兽炭尚呼酒,岂问街头寒馀人。diāo qiú shòu tàn shàng hū jiǔ,qǐ wèn jiē tóu hán yú rén。
东家寒毡夜苦读,西家纺织一何促。dōng jiā hán zhān yè kǔ dú,xī jiā fǎng zhī yī hé cù。
公等围炉更不闻,沈沈清夜度歌曲。gōng děng wéi lú gèng bù wén,shěn shěn qīng yè dù gē qū。
曲中亦有哀乐声,昨日沉醉今日醒。qū zhōng yì yǒu āi lè shēng,zuó rì chén zuì jīn rì xǐng。
项王气尽乌江上,赤帝江山今亦更。xiàng wáng qì jǐn wū jiāng shàng,chì dì jiāng shān jīn yì gèng。
可怜世上儿,复此纷相争。kě lián shì shàng ér,fù cǐ fēn xiāng zhēng。
吾持长剑发悲啸,斗酒十千还独倾。wú chí zhǎng jiàn fā bēi xiào,dòu jiǔ shí qiān hái dú qīng。
不唱《行路难》,不求青史留姓名。bù chàng xíng lù nán,bù qiú qīng shǐ liú xìng míng。
但愿世间冷热不到我,长歌来去一身轻。dàn yuàn shì jiān lěng rè bù dào wǒ,zhǎng gē lái qù yī shēn qīng。

季秋初七夜登舟留别重闱

王嗣晖

登程更已残,夜寒生凄恻。dēng chéng gèng yǐ cán,yè hán shēng qī cè。
微风淡云月,清露孤舟夕。wēi fēng dàn yún yuè,qīng lù gū zhōu xī。
回看水茫茫,江影千重白。huí kàn shuǐ máng máng,jiāng yǐng qiān zhòng bái。
俯首一沉思,转侧愁更忆。fǔ shǒu yī chén sī,zhuǎn cè chóu gèng yì。
阿爷白发多,阿母衰颜色。ā yé bái fā duō,ā mǔ shuāi yán sè。
临别语殷殷,一步屡休歇。lín bié yǔ yīn yīn,yī bù lǚ xiū xiē。
嘱儿勿思亲,亲侧人如积。zhǔ ér wù sī qīn,qīn cè rén rú jī。
阿姊隔无多,阿妹同衾席。ā zǐ gé wú duō,ā mèi tóng qīn xí。
阿兄将至京,有嫂能侍食。ā xiōng jiāng zhì jīng,yǒu sǎo néng shì shí。
出房语复语,大母重呼入。chū fáng yǔ fù yǔ,dà mǔ zhòng hū rù。
秋尽早制衣,寒近催刀尺。qiū jǐn zǎo zhì yī,hán jìn cuī dāo chǐ。
今夕儿自去,儿像留吾侧。jīn xī ér zì qù,ér xiàng liú wú cè。
未能同色笑,聊可慰岑寂。wèi néng tóng sè xiào,liáo kě wèi cén jì。
莫为儿女态,早定归宁日。mò wèi ér nǚ tài,zǎo dìng guī níng rì。
当此愁思中,转觉欢无极。dāng cǐ chóu sī zhōng,zhuǎn jué huān wú jí。
人生乐莫乐,何用长叹息。rén shēng lè mò lè,hé yòng zhǎng tàn xī。
1712