古诗词

落星石十六韵

张太复

何代星精落,拳然此一方。hé dài xīng jīng luò,quán rán cǐ yī fāng。
卧苔仍磥砢,悬象本辉光。wò tái réng lěi kē,xuán xiàng běn huī guāng。
沦谪千秋感,坚贞历劫忘。lún zhé qiān qiū gǎn,jiān zhēn lì jié wàng。
坠来犹射斗,叱去岂成羊。zhuì lái yóu shè dòu,chì qù qǐ chéng yáng。
陨宋知奚似,支机未可量。yǔn sòng zhī xī shì,zhī jī wèi kě liàng。
怪疑蹲虎豹,变不共沧桑。guài yí dūn hǔ bào,biàn bù gòng cāng sāng。
却想九天外,流辉万丈长。què xiǎng jiǔ tiān wài,liú huī wàn zhàng zhǎng。
台阶邻辅弼,奎壁接文昌。tái jiē lín fǔ bì,kuí bì jiē wén chāng。
照合通南极,高原近太阳。zhào hé tōng nán jí,gāo yuán jìn tài yáng。
几年沈下士,閟彩向平冈。jǐ nián shěn xià shì,bì cǎi xiàng píng gāng。
砺角曾经否,埋尘转可伤。lì jiǎo céng jīng fǒu,mái chén zhuǎn kě shāng。
波凌忆河汉,榆白感风霜。bō líng yì hé hàn,yú bái gǎn fēng shuāng。
已隔三霄路,还依数仞墙。yǐ gé sān xiāo lù,hái yī shù rèn qiáng。
梦应迷太白,奇或拜元章。mèng yīng mí tài bái,qí huò bài yuán zhāng。
迥异昆明岸,难归帝座旁。jiǒng yì kūn míng àn,nán guī dì zuò páng。
秋风怀五丈,化石亦光芒。qiū fēng huái wǔ zhàng,huà shí yì guāng máng。

张太复

张太复,原名景运,字静旃,号春岩,一号秋坪,南皮人。乾隆丁酉拔贡,官浙江太平知县,改迁安教谕,有《因树山房诗钞》。 张太复的作品>>

猜您喜欢

石夫人歌

张太复

五龙何岧峣,苍翠锁髻鬟。wǔ lóng hé tiáo yáo,cāng cuì suǒ jì huán。
上有石夫人,亭亭白云间。shàng yǒu shí fū rén,tíng tíng bái yún jiān。
白云影落横湖水,照见衣裳明镜里。bái yún yǐng luò héng hú shuǐ,zhào jiàn yī shang míng jìng lǐ。
当时拥袂泣无声。dāng shí yōng mèi qì wú shēng。
地久天长扶不起。dì jiǔ tiān zhǎng fú bù qǐ。
风疏石发森绿苔,云罗静敛菱花开。fēng shū shí fā sēn lǜ tái,yún luó jìng liǎn líng huā kāi。
盈盈漫道不能语,环佩凌霄疑下来。yíng yíng màn dào bù néng yǔ,huán pèi líng xiāo yí xià lái。
石夫人,尔何苦?shí fū rén,ěr hé kǔ?
累累同化七子女,奚不奋飞归乐土。lèi lèi tóng huà qī zi nǚ,xī bù fèn fēi guī lè tǔ。
陵谷变迁经几时,不转贞心自今古。líng gǔ biàn qiān jīng jǐ shí,bù zhuǎn zhēn xīn zì jīn gǔ。
我思鞭山到海东,唤尔良人转飞蓬。wǒ sī biān shān dào hǎi dōng,huàn ěr liáng rén zhuǎn fēi péng。
山头之石复人化,笑脸相对朝霞红。shān tóu zhī shí fù rén huà,xiào liǎn xiāng duì cháo xiá hóng。
碧虚携手共飞去,一洗万古烦冤空。bì xū xié shǒu gòng fēi qù,yī xǐ wàn gǔ fán yuān kōng。
雾鬓烟鬟竟难改,青冥回立年年在。wù bìn yān huán jìng nán gǎi,qīng míng huí lì nián nián zài。
待夫君兮何时还,日送云帆向沧海。dài fū jūn xī hé shí hái,rì sòng yún fān xiàng cāng hǎi。
石夫人,恨休歇。shí fū rén,hèn xiū xiē。
精卫衔石女化蝉,宇宙由来常多阙。jīng wèi xián shí nǚ huà chán,yǔ zhòu yóu lái cháng duō quē。
望夫之山更何人,与尔迢迢竞突兀。wàng fū zhī shān gèng hé rén,yǔ ěr tiáo tiáo jìng tū wù。
天荒地老同此心,泣向姮娥诉明月。tiān huāng dì lǎo tóng cǐ xīn,qì xiàng héng é sù míng yuè。