古诗词

赠杜蔚门先生

吴雯

郎君谷口花无数,栖岩寺底竹千亩。láng jūn gǔ kǒu huā wú shù,qī yán sì dǐ zhú qiān mǔ。
幽人来往花竹间,心与白云澹无取。yōu rén lái wǎng huā zhú jiān,xīn yǔ bái yún dàn wú qǔ。
避世即是鹖冠子,忘机还应汉阴叟。bì shì jí shì hé guān zi,wàng jī hái yīng hàn yīn sǒu。
虎溪醉客欢把臂,龙藏禁方秘悬肘。hǔ xī zuì kè huān bǎ bì,lóng cáng jìn fāng mì xuán zhǒu。
读书不厌细如发,作字何妨大同手。dú shū bù yàn xì rú fā,zuò zì hé fáng dà tóng shǒu。
将烹赤凤喜鼎温,欲采黄精愁雪厚。jiāng pēng chì fèng xǐ dǐng wēn,yù cǎi huáng jīng chóu xuě hòu。
药奁紫芝兼丹砂,世事白衣任苍狗。yào lián zǐ zhī jiān dān shā,shì shì bái yī rèn cāng gǒu。
汞叶旋看铅花生,丁女正藉壬公守。gǒng yè xuán kàn qiān huā shēng,dīng nǚ zhèng jí rén gōng shǒu。
嗟余久向鸾鹤群,劳生空作马牛走。jiē yú jiǔ xiàng luán hè qún,láo shēng kōng zuò mǎ niú zǒu。
长沙近复忧寿命,张仲恐难终孝友。zhǎng shā jìn fù yōu shòu mìng,zhāng zhòng kǒng nán zhōng xiào yǒu。
却仗我翁常尉藉,未可志气便衰朽。què zhàng wǒ wēng cháng wèi jí,wèi kě zhì qì biàn shuāi xiǔ。
昨日东郊迓春仗,一夜南园变风柳。zuó rì dōng jiāo yà chūn zhàng,yī yè nán yuán biàn fēng liǔ。
青旗犹欣重到眼,花胜宁嫌亦插首。qīng qí yóu xīn zhòng dào yǎn,huā shèng níng xián yì chā shǒu。
从此相过踏芳草,或可雨留剪新韭。cóng cǐ xiāng guò tà fāng cǎo,huò kě yǔ liú jiǎn xīn jiǔ。
石镜舞鸡对乌几,湖船射鸦拍铜斗。shí jìng wǔ jī duì wū jǐ,hú chuán shè yā pāi tóng dòu。
人生适意聊自足,鼷鼠饮河量所受。rén shēng shì yì liáo zì zú,xī shǔ yǐn hé liàng suǒ shòu。
阿谁能解踏踏歌,为翁一劝薄薄酒。ā shuí néng jiě tà tà gē,wèi wēng yī quàn báo báo jiǔ。

吴雯

清山西蒲州人,字天章,号莲洋。诗得王士祯揄扬,声名大噪。康熙十八年举博学鸿词,未中。有《莲洋集》。 吴雯的作品>>

猜您喜欢

读傅公他诗感书其后

吴雯

苦节孤生竹,哀弦寡女丝。kǔ jié gū shēng zhú,āi xián guǎ nǚ sī。
感君迸泪处,是我断肠时。gǎn jūn bèng lèi chù,shì wǒ duàn cháng shí。
不死翻成恨,多愁只益悲。bù sǐ fān chéng hèn,duō chóu zhǐ yì bēi。
长饥忍薇蕨,高义北堂知。zhǎng jī rěn wēi jué,gāo yì běi táng zhī。

宿湖口

吴雯

斑竹晚沈沈,维舟惜滞淫。bān zhú wǎn shěn shěn,wéi zhōu xī zhì yín。
潮来全楚白,云上半江阴。cháo lái quán chǔ bái,yún shàng bàn jiāng yīn。
远渚鸟双下,空山猿一吟。yuǎn zhǔ niǎo shuāng xià,kōng shān yuán yī yín。
故乡千万转,今夜洞庭心。gù xiāng qiān wàn zhuǎn,jīn yè dòng tíng xīn。

明妃

吴雯

不把黄金买画工,进身羞与自媒同。bù bǎ huáng jīn mǎi huà gōng,jìn shēn xiū yǔ zì méi tóng。
始知绝代佳人意,即有千秋国士风。shǐ zhī jué dài jiā rén yì,jí yǒu qiān qiū guó shì fēng。
环佩几曾归夜月,琵琶唯许托宾鸿。huán pèi jǐ céng guī yè yuè,pí pá wéi xǔ tuō bīn hóng。
天心特为留青冢,春草年年似汉宫。tiān xīn tè wèi liú qīng zhǒng,chūn cǎo nián nián shì hàn gōng。

寄黄经公

吴雯

曾拌官舍醉如泥,别后柴门掩玉溪。céng bàn guān shě zuì rú ní,bié hòu chái mén yǎn yù xī。
树下茅容原有母,闲居潘岳已无妻。shù xià máo róng yuán yǒu mǔ,xián jū pān yuè yǐ wú qī。
当年情事悲鸿爪,近日文章爱马蹄。dāng nián qíng shì bēi hóng zhǎo,jìn rì wén zhāng ài mǎ tí。
弹指韶光惊过眼,几时灵药就刀圭。dàn zhǐ sháo guāng jīng guò yǎn,jǐ shí líng yào jiù dāo guī。

宿吴山寺楼简严灏亭先生

吴雯

萧萧暮雨急寒榛,独倚高楼少四邻。xiāo xiāo mù yǔ jí hán zhēn,dú yǐ gāo lóu shǎo sì lín。
江上鼋鼍悲鼓角,下方镫火散星辰。jiāng shàng yuán tuó bēi gǔ jiǎo,xià fāng dèng huǒ sàn xīng chén。
梅花何处三更笛,寒食无家万里人。méi huā hé chù sān gèng dí,hán shí wú jiā wàn lǐ rén。
不是相逢严仆射,天涯谁念草堂贫。bù shì xiāng féng yán pū shè,tiān yá shuí niàn cǎo táng pín。

斋居

吴雯

瓠落何须虑大樽,萧然无客款柴门。hù luò hé xū lǜ dà zūn,xiāo rán wú kè kuǎn chái mén。
春秋未习严彭祖,纪传常轻褚少孙。chūn qiū wèi xí yán péng zǔ,jì chuán cháng qīng chǔ shǎo sūn。
下泽几曾驱款段,长河终拟溯昆仑。xià zé jǐ céng qū kuǎn duàn,zhǎng hé zhōng nǐ sù kūn lún。
雷声太白连朝急,次第墙东过雨痕。léi shēng tài bái lián cháo jí,cì dì qiáng dōng guò yǔ hén。

过岭祠

吴雯

半岭闲云祠树多,野人心事近如何。bàn lǐng xián yún cí shù duō,yě rén xīn shì jìn rú hé。
黄龙酿雨飞岩窟,白鹿衔花过薜萝。huáng lóng niàng yǔ fēi yán kū,bái lù xián huā guò bì luó。
石上方抄云子饭,溪边谁和《紫芝歌》。shí shàng fāng chāo yún zi fàn,xī biān shuí hé zǐ zhī gē。
年来空有还丹诀,日遣流光等逝波。nián lái kōng yǒu hái dān jué,rì qiǎn liú guāng děng shì bō。

河上望永乐历历然感咏

吴雯

河势冲冰水倒回,两山寒色逼人来。hé shì chōng bīng shuǐ dào huí,liǎng shān hán sè bī rén lái。
乡园云树虽相望,客路心魂转更哀。xiāng yuán yún shù suī xiāng wàng,kè lù xīn hún zhuǎn gèng āi。
倦马争投盘豆驿,饥乌空噪赫连台。juàn mǎ zhēng tóu pán dòu yì,jī wū kōng zào hè lián tái。
劳生碌碌真何益,欲访卢敖练玉胎。láo shēng lù lù zhēn hé yì,yù fǎng lú áo liàn yù tāi。

西溪

吴雯

西溪清浅流,洄洄杂菱荇。xī xī qīng qiǎn liú,huí huí zá líng xìng。
白鸟忽飞来,萍开见山影。bái niǎo hū fēi lái,píng kāi jiàn shān yǐng。

见山色不断口号

吴雯

芳草正萋萋,垂杨丝不齐。fāng cǎo zhèng qī qī,chuí yáng sī bù qí。
青山如送客,直过雁门西。qīng shān rú sòng kè,zhí guò yàn mén xī。

题云林秋山图为查德尹

吴雯

经营惨澹意如何,渺渺秋山远远波。jīng yíng cǎn dàn yì rú hé,miǎo miǎo qiū shān yuǎn yuǎn bō。
岂但秾华谢桃李,空林黄叶亦无多。qǐ dàn nóng huá xiè táo lǐ,kōng lín huáng yè yì wú duō。

四月

吴雯

四月湖湘芳草铺,竹枝夹岸客船孤。sì yuè hú xiāng fāng cǎo pù,zhú zhī jiā àn kè chuán gū。
长沙自昔伤心地,亲向青山听鹧鸪。zhǎng shā zì xī shāng xīn dì,qīn xiàng qīng shān tīng zhè gū。

赠王文心

吴雯

海棠花下燕闲闲,独有高人昼掩关。hǎi táng huā xià yàn xián xián,dú yǒu gāo rén zhòu yǎn guān。
只许寻诗方一出,春风踏遍玉钩山。zhǐ xǔ xún shī fāng yī chū,chūn fēng tà biàn yù gōu shān。

之羊山

吴雯

薄日风吹黄,松声乱清听。báo rì fēng chuī huáng,sōng shēng luàn qīng tīng。
阴云逗残雪,忽见前峰暝。yīn yún dòu cán xuě,hū jiàn qián fēng míng。
野鸟喧竹林,樵人出萝径。yě niǎo xuān zhú lín,qiáo rén chū luó jìng。
独欲遂幽寻,理策度西岭。dú yù suì yōu xún,lǐ cè dù xī lǐng。

暮春雨中阮亭先生招同诸公集善果寺得曲字

吴雯

古寺城西隅,寺路直还曲。gǔ sì chéng xī yú,sì lù zhí hái qū。
幽人此来往,渐与山僧熟。yōu rén cǐ lái wǎng,jiàn yǔ shān sēng shú。
煮茗石幢下,石鼎轻烟覆。zhǔ míng shí chuáng xià,shí dǐng qīng yān fù。
一花余春荣,众阴长夏绿。yī huā yú chūn róng,zhòng yīn zhǎng xià lǜ。
松深鹤唳静,竹动鸟飞速。sōng shēn hè lì jìng,zhú dòng niǎo fēi sù。
人在一世间,光景如转烛。rén zài yī shì jiān,guāng jǐng rú zhuǎn zhú。
宇宙旷无垠,何为自刺促。yǔ zhòu kuàng wú yín,hé wèi zì cì cù。
胜侣欣招邀,佳时值休沐。shèng lǚ xīn zhāo yāo,jiā shí zhí xiū mù。
名香风过院,仙梵雨垂屋。míng xiāng fēng guò yuàn,xiān fàn yǔ chuí wū。
向晚孤霞明,白云傍檐宿。xiàng wǎn gū xiá míng,bái yún bàng yán sù。
苍苍林月上,世界明金粟。cāng cāng lín yuè shàng,shì jiè míng jīn sù。
归途重回首,遥山寄遐瞩。guī tú zhòng huí shǒu,yáo shān jì xiá zhǔ。
2012