古诗词

题画

宋书升

寒泉挂壁荔垂檐,鹤发翁疑刘海蟾。hán quán guà bì lì chuí yán,hè fā wēng yí liú hǎi chán。
霁雪满庭月如水,白梅花下读《楞严》。jì xuě mǎn tíng yuè rú shuǐ,bái méi huā xià dú léng yán。

宋书升

清山东潍县人,字晋之。光绪十八年进士,改庶吉士。里居十年,殚心经术。《易》、《书》、《诗》均有撰述,尤精历算之学。 宋书升的作品>>

猜您喜欢

营陵道中遇雨

宋书升

石径崎岖里,春阴晻霭中。shí jìng qí qū lǐ,chūn yīn àn ǎi zhōng。
莺啼千树雨,驴背一蓑风。yīng tí qiān shù yǔ,lǘ bèi yī suō fēng。
野渚流添碧,村楼雾隐红。yě zhǔ liú tiān bì,cūn lóu wù yǐn hóng。
孤山全入画,云水正蒙蒙。gū shān quán rù huà,yún shuǐ zhèng méng méng。

游大明湖

宋书升

明湖春后色,不减若耶溪。míng hú chūn hòu sè,bù jiǎn ruò yé xī。
万绿摇烟起,孤篷载酒迷。wàn lǜ yáo yān qǐ,gū péng zài jiǔ mí。
舻枝凭鹭引,荷叶与人齐。lú zhī píng lù yǐn,hé yè yǔ rén qí。
游赏浑忘倦,西城日已低。yóu shǎng hún wàng juàn,xī chéng rì yǐ dī。

春日山村

宋书升

十里榆村路,春来入画堪。shí lǐ yú cūn lù,chūn lái rù huà kān。
溪边饮黄犊,屋上晒红蚕。xī biān yǐn huáng dú,wū shàng shài hóng cán。
家未兵戈徙,儿能稼穑谙。jiā wèi bīng gē xǐ,ér néng jià sè ān。
山殽供客好,休怪老饕贪。shān xiáo gōng kè hǎo,xiū guài lǎo tāo tān。

海畔

宋书升

海畔群山伏,村居傍石岩。hǎi pàn qún shān fú,cūn jū bàng shí yán。
平沙连草白,逆水带潮咸。píng shā lián cǎo bái,nì shuǐ dài cháo xián。
雁渚横孤艇,渔家晒破帆。yàn zhǔ héng gū tǐng,yú jiā shài pò fān。
烟中开晓市,处处卖春?。yān zhōng kāi xiǎo shì,chù chù mài chūn。

长山道中

宋书升

东风吹客倦,振策更山行。dōng fēng chuī kè juàn,zhèn cè gèng shān xíng。
入谷已残照,离家尚几程。rù gǔ yǐ cán zhào,lí jiā shàng jǐ chéng。
乱云穿马足,流水杂车声。luàn yún chuān mǎ zú,liú shuǐ zá chē shēng。
犹听城钟起,回看古堞平。yóu tīng chéng zhōng qǐ,huí kàn gǔ dié píng。

寄刘笑亭孝廉

宋书升

话别旗亭易五春,良朋消息滞鱼鳞。huà bié qí tíng yì wǔ chūn,liáng péng xiāo xī zhì yú lín。
落花时节方游楚,折柳阳关又入秦。luò huā shí jié fāng yóu chǔ,zhé liǔ yáng guān yòu rù qín。
经史白头终作客,风尘青眼岂无人。jīng shǐ bái tóu zhōng zuò kè,fēng chén qīng yǎn qǐ wú rén。
秋来定对樽前月,真识天涯若比邻。qiū lái dìng duì zūn qián yuè,zhēn shí tiān yá ruò bǐ lín。

石华洞

宋书升

洞腹不容人,石齿横相啮。dòng fù bù róng rén,shí chǐ héng xiāng niè。
幽鸟时一窥,寒藤落古雪。yōu niǎo shí yī kuī,hán téng luò gǔ xuě。

莱州词

宋书升

黄茅十里晒盐场,矮屋人家坐晚凉。huáng máo shí lǐ shài yán chǎng,ǎi wū rén jiā zuò wǎn liáng。
何物渔婆偏解事,鲍鱼风里说秦皇。hé wù yú pó piān jiě shì,bào yú fēng lǐ shuō qín huáng。

懊恼曲

宋书升

南国休生红豆子,西州漫折绿扬枝。nán guó xiū shēng hóng dòu zi,xī zhōu màn zhé lǜ yáng zhī。
百年最好是欢会,苦莫苦于生别离。bǎi nián zuì hǎo shì huān huì,kǔ mò kǔ yú shēng bié lí。

拟古

宋书升

结发为夫妇,两小无猜疑。jié fā wèi fū fù,liǎng xiǎo wú cāi yí。
如何遘不淑,中道相乖离。rú hé gòu bù shū,zhōng dào xiāng guāi lí。
自君之出矣,不复画蛾眉。zì jūn zhī chū yǐ,bù fù huà é méi。
思君如蚕茧,日日吐春丝。sī jūn rú cán jiǎn,rì rì tǔ chūn sī。
春丝终有断,妾意无止期。chūn sī zhōng yǒu duàn,qiè yì wú zhǐ qī。

拟古

宋书升

祖道东门外,朝朝设离筵。zǔ dào dōng mén wài,cháo cháo shè lí yán。
车饰五香谷,马系七宝鞍。chē shì wǔ xiāng gǔ,mǎ xì qī bǎo ān。
杯盘纷罗列,友朋劝加餐。bēi pán fēn luó liè,yǒu péng quàn jiā cān。
游子且勿餐,听我取琴弹。yóu zi qiě wù cān,tīng wǒ qǔ qín dàn。
不唱《江南好》,但歌《行路难》。bù chàng jiāng nán hǎo,dàn gē xíng lù nán。
前有九折坂,后惟惶恐滩。qián yǒu jiǔ zhé bǎn,hòu wéi huáng kǒng tān。
天地皆荆棘,异乡何由安。tiān dì jiē jīng jí,yì xiāng hé yóu ān。
一歌《行路难》,主人泪汍澜,再歌《行路难》,游子摧心肝。yī gē xíng lù nán,zhǔ rén lèi wán lán,zài gē xíng lù nán,yóu zi cuī xīn gān。

拟古

宋书升

昔有希夷子,结宇峨嵋颠。xī yǒu xī yí zi,jié yǔ é méi diān。
未能甘寂寞,谈笑落人间。wèi néng gān jì mò,tán xiào luò rén jiān。
携有琴在手,星辰罗轸端。xié yǒu qín zài shǒu,xīng chén luó zhěn duān。
此琴非凡乐,中有太平弦。cǐ qín fēi fán lè,zhōng yǒu tài píng xián。
一鼓神人洽,再奏四夷安。yī gǔ shén rén qià,zài zòu sì yí ān。
众人多嫉忌,掣肘不能弹。zhòng rén duō jí jì,chè zhǒu bù néng dàn。
抱琴归故庐,中夜坐长叹。bào qín guī gù lú,zhōng yè zuò zhǎng tàn。

过齐宣故陵

宋书升

封畔垦耕绿不匀,田齐雄焰化飞磷。fēng pàn kěn gēng lǜ bù yún,tián qí xióng yàn huà fēi lín。
芘芣花发髑髅孔,葛蔂苗缠屃屃身。pí fú huā fā dú lóu kǒng,gé léi miáo chán xì xì shēn。
日暮讴吟愁牧竖,劫馀钟鼎窜风尘。rì mù ōu yín chóu mù shù,jié yú zhōng dǐng cuàn fēng chén。
如何不及於陵子,寸冢于今尚姓陈。rú hé bù jí yú líng zi,cùn zhǒng yú jīn shàng xìng chén。

田家即事

宋书升

春林带残照,归鸦黑似漆。chūn lín dài cán zhào,guī yā hēi shì qī。
田家风味清,家人聚其室。tián jiā fēng wèi qīng,jiā rén jù qí shì。
共为生计谋,絮语何琐悉。gòng wèi shēng jì móu,xù yǔ hé suǒ xī。
今年较去年,惊蛰先五日。jīn nián jiào qù nián,jīng zhé xiān wǔ rì。
明日早烧菑,种我三亩秫。míng rì zǎo shāo zāi,zhǒng wǒ sān mǔ shú。
小儿方能言,牵衣还捉膝。xiǎo ér fāng néng yán,qiān yī hái zhuō xī。
笑语阿爷看,屋角犁星出。xiào yǔ ā yé kàn,wū jiǎo lí xīng chū。

铜雀台瓦砚歌

宋书升

汉火未熄妖星芒,铜雀一现朱雀藏。hàn huǒ wèi xī yāo xīng máng,tóng què yī xiàn zhū què cáng。
高台巍峨连漳起,邺下媚狐肆披猖。gāo tái wēi é lián zhāng qǐ,yè xià mèi hú sì pī chāng。
凤柱对蹲双结绮,虹桥倒挂若回廊。fèng zhù duì dūn shuāng jié qǐ,hóng qiáo dào guà ruò huí láng。
年月回环书蝌蚪,琉璃金碧覆鸳鸯。nián yuè huí huán shū kē dǒu,liú lí jīn bì fù yuān yāng。
汉家兵戈既鼎沸,横槊归来乐未央。hàn jiā bīng gē jì dǐng fèi,héng shuò guī lái lè wèi yāng。
大儿弹棋幼傅粉,一门父子盛文章。dà ér dàn qí yòu fù fěn,yī mén fù zi shèng wén zhāng。
惆怅东风慕娇女,朝露慨慷对杜康。chóu chàng dōng fēng mù jiāo nǚ,cháo lù kǎi kāng duì dù kāng。
阿房歌弦秦公子,阳台云雨楚君王。ā fáng gē xián qín gōng zi,yáng tái yún yǔ chǔ jūn wáng。
分香卖履留遗嘱,儿女之情抑何长。fēn xiāng mài lǚ liú yí zhǔ,ér nǚ zhī qíng yì hé zhǎng。
建安去此二千载,太息阿瞒骨已霜。jiàn ān qù cǐ èr qiān zài,tài xī ā mán gǔ yǐ shuāng。
一世之雄今安在,独留瓦片艳文房。yī shì zhī xióng jīn ān zài,dú liú wǎ piàn yàn wén fáng。
1712