古诗词

高适故里

王初桐

高三十五悠悠者,半世渔樵孟诸野。gāo sān shí wǔ yōu yōu zhě,bàn shì yú qiáo mèng zhū yě。
健笔题诗寄草堂,才名不在岑参下。jiàn bǐ tí shī jì cǎo táng,cái míng bù zài cén cān xià。
故里依然草泽滨,数家老屋自为邻。gù lǐ yī rán cǎo zé bīn,shù jiā lǎo wū zì wèi lín。
可怜我是风尘吏,兼作东西南北人。kě lián wǒ shì fēng chén lì,jiān zuò dōng xī nán běi rén。

王初桐

清江苏嘉定人,初名丕烈,字于阳,号耿仲,又号竹所、巏堥山人。乾隆监生,官山东齐河县丞。治经史,精考据之学。工词,兼善戏曲。有《群书经眼录》、《夏小正正讹》、《水经注补正》、《十二河山集》、《济南竹枝词》、《齐鲁韩诗谱》、《杯湖欸乃》、《巏整山人词集》等。 王初桐的作品>>

猜您喜欢

虞美人影·山塘舟次对雨寄情六娘

王初桐

雁烟蛩雨秋娘渡,客梦欲归无路。yàn yān qióng yǔ qiū niáng dù,kè mèng yù guī wú lù。
数处断歌零舞,灯火山塘处。shù chù duàn gē líng wǔ,dēng huǒ shān táng chù。
新词谱就凭谁度,空忆旧家眉妩。xīn cí pǔ jiù píng shuí dù,kōng yì jiù jiā méi wǔ。
分付夜潮流去,直到消魂浦。fēn fù yè cháo liú qù,zhí dào xiāo hún pǔ。

旅舍感怀

王初桐

萧萧蠹叶下高藤,客舍惊心感慨增。xiāo xiāo dù yè xià gāo téng,kè shě jīng xīn gǎn kǎi zēng。
万里星河秋早雁,一帘风雨夜深镫。wàn lǐ xīng hé qiū zǎo yàn,yī lián fēng yǔ yè shēn dèng。
买田计就思阳羡,卖赋金完忆茂陵。mǎi tián jì jiù sī yáng xiàn,mài fù jīn wán yì mào líng。
几日阴晴浑未定,青山满眼曲阑凭。jǐ rì yīn qíng hún wèi dìng,qīng shān mǎn yǎn qū lán píng。

土桥

王初桐

鹿角关头小市廛,土桥雪后见平田。lù jiǎo guān tóu xiǎo shì chán,tǔ qiáo xuě hòu jiàn píng tián。
鸦盘枯树荒村外,云漏斜阳断塔前。yā pán kū shù huāng cūn wài,yún lòu xié yáng duàn tǎ qián。
故国江山空极目,天涯风景又残年。gù guó jiāng shān kōng jí mù,tiān yá fēng jǐng yòu cán nián。
可怜一宿萍踪地,回首安陵亦黯然。kě lián yī sù píng zōng dì,huí shǒu ān líng yì àn rán。

观磨崖碑作

王初桐

七十二君辇道荒,云亭踪迹俱微茫。qī shí èr jūn niǎn dào huāng,yún tíng zōng jì jù wēi máng。
祖龙之碑既无字,金函玉检疑荒唐。zǔ lóng zhī bēi jì wú zì,jīn hán yù jiǎn yí huāng táng。
开元天子履全盛,意气直欲无轩皇。kāi yuán tiān zi lǚ quán shèng,yì qì zhí yù wú xuān huáng。
东封自古称大典,遂令下诏开明堂。dōng fēng zì gǔ chēng dà diǎn,suì lìng xià zhào kāi míng táng。
勒铭大抵示符瑞,挥洒御墨辉天章。lēi míng dà dǐ shì fú ruì,huī sǎ yù mò huī tiān zhāng。
高文或出燕许手,长篇大幅何煌煌。gāo wén huò chū yàn xǔ shǒu,zhǎng piān dà fú hé huáng huáng。
当时海宇本殷富,发扬蹈厉穷铺张。dāng shí hǎi yǔ běn yīn fù,fā yáng dǎo lì qióng pù zhāng。
八分淋漓六百字,穹崖屹立三丈强。bā fēn lín lí liù bǎi zì,qióng yá yì lì sān zhàng qiáng。
芝英鹤头体制别,笔势仿佛酸枣兼中郎。zhī yīng hè tóu tǐ zhì bié,bǐ shì fǎng fú suān zǎo jiān zhōng láng。
焦山鹤铭鼎铭何足数,庶与朱陵洞天岣嵝铭相方。jiāo shān hè míng dǐng míng hé zú shù,shù yǔ zhū líng dòng tiān gǒu lǒu míng xiāng fāng。
惜哉天宝末,诸杨乱其纲。xī zāi tiān bǎo mò,zhū yáng luàn qí gāng。
风尘澒洞一朝起,鼙鼓动地来渔阳。fēng chén hòng dòng yī cháo qǐ,pí gǔ dòng dì lái yú yáng。
珠沈玉碎铜狄毁,惟有此碑终古垂琳琅。zhū shěn yù suì tóng dí huǐ,wéi yǒu cǐ bēi zhōng gǔ chuí lín láng。
毋乃鬼神自有木甲护,不然安得风饕雨虐依旧光芒长。wú nǎi guǐ shén zì yǒu mù jiǎ hù,bù rán ān dé fēng tāo yǔ nüè yī jiù guāng máng zhǎng。
流传完本世间少,颇思拓之以硬黄。liú chuán wán běn shì jiān shǎo,pǒ sī tuò zhī yǐ yìng huáng。
他时携归向吴会,什袭珍作萧斋藏。tā shí xié guī xiàng wú huì,shén xí zhēn zuò xiāo zhāi cáng。
奈何梯青蹑翠必钜费,而我羞涩垂空囊。nài hé tī qīng niè cuì bì jù fèi,ér wǒ xiū sè chuí kōng náng。
耸肩仰面百遍读,口角流沫神扬扬。sǒng jiān yǎng miàn bǎi biàn dú,kǒu jiǎo liú mò shén yáng yáng。
信知岱宗大观此第一,秦松汉柏皆枯僵。xìn zhī dài zōng dà guān cǐ dì yī,qín sōng hàn bǎi jiē kū jiāng。

宁海双松歌

王初桐

昔游慈仁寺,下马寻双松。xī yóu cí rén sì,xià mǎ xún shuāng sōng。
金元旧物竟何有,毗卢阁圮荒烟空。jīn yuán jiù wù jìng hé yǒu,pí lú gé pǐ huāng yān kōng。
五年薄宦来东海,别有双松此间在。wǔ nián báo huàn lái dōng hǎi,bié yǒu shuāng sōng cǐ jiān zài。
不知是宋是金元,约计亦逾三百载。bù zhī shì sòng shì jīn yuán,yuē jì yì yú sān bǎi zài。
古貌虬髯剧怪奇,屈蟠偃蹇老龙姿。gǔ mào qiú rán jù guài qí,qū pán yǎn jiǎn lǎo lóng zī。
若教拔地拿云去,定见杈丫鳞鬣撑之。ruò jiào bá dì ná yún qù,dìng jiàn chā yā lín liè chēng zhī。
而只今排立依兰若,黛色参天翠交错。ér zhǐ jīn pái lì yī lán ruò,dài sè cān tiān cuì jiāo cuò。
谡谡风涛半夜生,泠泠琴韵诸天落。sù sù fēng tāo bàn yè shēng,líng líng qín yùn zhū tiān luò。
为栋为梁匠石来,千秋万岁明堂开。wèi dòng wèi liáng jiàng shí lái,qiān qiū wàn suì míng táng kāi。
天生大才必大用,才人未必皆尘埃。tiān shēng dà cái bì dà yòng,cái rén wèi bì jiē chén āi。
平生小隐隐林薮,自顾原非斫轮手。píng shēng xiǎo yǐn yǐn lín sǒu,zì gù yuán fēi zhuó lún shǒu。
归去清斋摘露葵,著书长伴支离叟。guī qù qīng zhāi zhāi lù kuí,zhù shū zhǎng bàn zhī lí sǒu。