古诗词

剑门道中

吴嵰

横磨万剑插云根,形胜西川重此门。héng mó wàn jiàn chā yún gēn,xíng shèng xī chuān zhòng cǐ mén。
二月莺花忙送客,四山风雨乱招魂。èr yuè yīng huā máng sòng kè,sì shān fēng yǔ luàn zhāo hún。
人情好武殊轻死,时俗忧贫易感恩。rén qíng hǎo wǔ shū qīng sǐ,shí sú yōu pín yì gǎn ēn。
闻道嘉陵江上路,子规啼血满荒村。wén dào jiā líng jiāng shàng lù,zi guī tí xuè mǎn huāng cūn。

吴嵰

吴嵰,字兼山,常熟人,官钜野主簿。有《红雪山房诗钞》。 吴嵰的作品>>

猜您喜欢

重游京师留别

吴嵰

不有升沉感,浑忘出处难。bù yǒu shēng chén gǎn,hún wàng chū chù nán。
生还自戎马,家食托渔竿。shēng hái zì róng mǎ,jiā shí tuō yú gān。
复与软红约,思乘戴白欢。fù yǔ ruǎn hóng yuē,sī chéng dài bái huān。
故山吾负汝,临发为重看。gù shān wú fù rǔ,lín fā wèi zhòng kàn。

过王兰泉侍郎三泖渔庄感旧

吴嵰

湖海论诗日,惟余最少年。hú hǎi lùn shī rì,wéi yú zuì shǎo nián。
大名安石动,小友步舒怜。dà míng ān shí dòng,xiǎo yǒu bù shū lián。
竹里曾悬榻,花间屡泊船。zhú lǐ céng xuán tà,huā jiān lǚ pō chuán。
渔庄今日路,肠断落星边。yú zhuāng jīn rì lù,cháng duàn luò xīng biān。

谢文节公卜卦砚歌

吴嵰

宋亡江南无人才,文节一语千秋哀。sòng wáng jiāng nán wú rén cái,wén jié yī yǔ qiān qiū āi。
椒圃坪及建阳市,公所难者非一死。jiāo pǔ píng jí jiàn yáng shì,gōng suǒ nán zhě fēi yī sǐ。
死谢天下死可矣,存恢复想生乃是。sǐ xiè tiān xià sǐ kě yǐ,cún huī fù xiǎng shēng nǎi shì。
义旗不举心难明,但说余年报亲耳。yì qí bù jǔ xīn nán míng,dàn shuō yú nián bào qīn ěr。
当公辛苦卜卦时,茫茫四海几人知。dāng gōng xīn kǔ bo guà shí,máng máng sì hǎi jǐ rén zhī。
人民城郭都如故,忍把兴亡归气数。rén mín chéng guō dōu rú gù,rěn bǎ xīng wáng guī qì shù。
沧海今更几百年,卜卦砚尚能流传。cāng hǎi jīn gèng jǐ bǎi nián,bo guà yàn shàng néng liú chuán。
相看不暇辨真假,纷纷托兴留诗篇。xiāng kàn bù xiá biàn zhēn jiǎ,fēn fēn tuō xīng liú shī piān。
微物犹为后人重,大节得非公自全。wēi wù yóu wèi hòu rén zhòng,dà jié dé fēi gōng zì quán。
呜呼!宋亡死事尚有人,文信国外无公贤。wū hū!sòng wáng sǐ shì shàng yǒu rén,wén xìn guó wài wú gōng xián。