古诗词

登南岳祝融峰

唐仲冕

炎精贯注出苍冥,颅骨嶙峋表赤灵。yán jīng guàn zhù chū cāng míng,lú gǔ lín xún biǎo chì líng。
青玉坛边横半壁,朱陵台上辟重扃。qīng yù tán biān héng bàn bì,zhū líng tái shàng pì zhòng jiōng。
腾腾光焰争鹑火,冉冉烟霞落洞庭。téng téng guāng yàn zhēng chún huǒ,rǎn rǎn yān xiá luò dòng tíng。
独拄穹颠暗搔首,晚风聊与酹湘醽。dú zhǔ qióng diān àn sāo shǒu,wǎn fēng liáo yǔ lèi xiāng líng。

唐仲冕

清湖南善化人,字六枳,号陶山。乾隆五十八年进士,官江苏荆溪等县知县。道光间累官陕西布政使。所至建书院,修水渠。知吴县时曾访得唐寅墓。有《岱览》、《陶山集》等。 唐仲冕的作品>>

猜您喜欢

赵北口

唐仲冕

一奁春縠绉轻纹,十二桥边草色薰。yī lián chūn hú zhòu qīng wén,shí èr qiáo biān cǎo sè xūn。
赵北烟波迥无际,竹西风月许平分。zhào běi yān bō jiǒng wú jì,zhú xī fēng yuè xǔ píng fēn。
莺声渐合芳津柳,帆影遥搴别浦云。yīng shēng jiàn hé fāng jīn liǔ,fān yǐng yáo qiān bié pǔ yún。
绝忆江干风日暖,买鱼沽酒趁斜曛。jué yì jiāng gàn fēng rì nuǎn,mǎi yú gū jiǔ chèn xié xūn。

吴江舟中

唐仲冕

短桨出烟汀,烟外闻疏语。duǎn jiǎng chū yān tīng,yān wài wén shū yǔ。
野水绿三篙,秋花红半渚。yě shuǐ lǜ sān gāo,qiū huā hóng bàn zhǔ。

吴江舟中

唐仲冕

树梢冲雾立,帆影帖波行。shù shāo chōng wù lì,fān yǐng tiē bō xíng。
更无吹笛过,聊此倚琴横。gèng wú chuī dí guò,liáo cǐ yǐ qín héng。

新安

唐仲冕

秦坑赵长平,楚坑秦新安。qín kēng zhào zhǎng píng,chǔ kēng qín xīn ān。
祸莫大于杀已降,秦赵之坑若循环。huò mò dà yú shā yǐ jiàng,qín zhào zhī kēng ruò xún huán。
白起项羽皆齿剑,沛公长者先入关。bái qǐ xiàng yǔ jiē chǐ jiàn,pèi gōng zhǎng zhě xiān rù guān。
当时人力不相抗,二十万人同日葬。dāng shí rén lì bù xiāng kàng,èr shí wàn rén tóng rì zàng。
地下应笑诸儒生,议礼不决如降兵。dì xià yīng xiào zhū rú shēng,yì lǐ bù jué rú jiàng bīng。

阿房故址

唐仲冕

秦人土木楚人火,化作飞尘向空堕。qín rén tǔ mù chǔ rén huǒ,huà zuò fēi chén xiàng kōng duò。
汉武不惜柏梁灾,更起建章连馺娑。hàn wǔ bù xī bǎi liáng zāi,gèng qǐ jiàn zhāng lián sà suō。
熨斗潜移废赤符,渐台一炬无青琐。yùn dòu qián yí fèi chì fú,jiàn tái yī jù wú qīng suǒ。
长乐牛饮面首开,华清象舞腰支亸。zhǎng lè niú yǐn miàn shǒu kāi,huá qīng xiàng wǔ yāo zhī duǒ。
从来奢丽极荒淫,必以兵戈荡堆垛。cóng lái shē lì jí huāng yín,bì yǐ bīng gē dàng duī duǒ。
秦王倒海鞭山才,一宫未成三户夥。qín wáng dào hǎi biān shān cái,yī gōng wèi chéng sān hù huǒ。
金银珠玉锢骊山,焚林又被牧童祸。jīn yín zhū yù gù lí shān,fén lín yòu bèi mù tóng huò。
生不得居璇宫,死不得葬蓬颗。shēng bù dé jū xuán gōng,sǐ bù dé zàng péng kē。
昔时可建百丈旗,今日惟见酒帜飘飖柳阴坐。xī shí kě jiàn bǎi zhàng qí,jīn rì wéi jiàn jiǔ zhì piāo yáo liǔ yīn zuò。
昔时可宴千人帐,今日惟见绣壤平铺麦浪妥。xī shí kě yàn qiān rén zhàng,jīn rì wéi jiàn xiù rǎng píng pù mài làng tuǒ。
颇讶夷陵报劫灰,但余德水流澹沱。pǒ yà yí líng bào jié huī,dàn yú dé shuǐ liú dàn tuó。
行人休抱牧之哀,大风乍起扬堀堁。xíng rén xiū bào mù zhī āi,dà fēng zhà qǐ yáng kū kè。

华清泉歌

唐仲冕

灵湫百丈阴火煮,浸玉跳珠互吞吐。líng jiǎo bǎi zhàng yīn huǒ zhǔ,jìn yù tiào zhū hù tūn tǔ。
不寒不热含温和,千人万人涤尘土。bù hán bù rè hán wēn hé,qiān rén wàn rén dí chén tǔ。
开元天子华清游,海棠睡足鸳鸯浮。kāi yuán tiān zi huá qīng yóu,hǎi táng shuì zú yuān yāng fú。
银河七夕泛牛女,金虾蟆化黄长虬。yín hé qī xī fàn niú nǚ,jīn xiā má huà huáng zhǎng qiú。
洗儿初罢赐汤饼,鼎沸还同景阳井。xǐ ér chū bà cì tāng bǐng,dǐng fèi hái tóng jǐng yáng jǐng。
长缨飞散满梨园,铃雨郎当怀绣岭。zhǎng yīng fēi sàn mǎn lí yuán,líng yǔ láng dāng huái xiù lǐng。
我闻丁夫壬妃为水仙,潏汨扬华作温泉。wǒ wén dīng fū rén fēi wèi shuǐ xiān,yù mì yáng huá zuò wēn quán。
飞廉佚女欲大恩,秽行往往遭风颠。fēi lián yì nǚ yù dà ēn,huì xíng wǎng wǎng zāo fēng diān。
骊山岂信不祥地,何处山川容秘戏。lí shān qǐ xìn bù xiáng dì,hé chù shān chuān róng mì xì。
老姥曾受《阴符经》,阿环况是瑶池侍。lǎo lǎo céng shòu yīn fú jīng,ā huán kuàng shì yáo chí shì。
腻涨销沈第二泉,泉底喷嘘冷不然。nì zhǎng xiāo shěn dì èr quán,quán dǐ pēn xū lěng bù rán。
万年银海无朝烛,空亭甃石生苔钱。wàn nián yín hǎi wú cháo zhú,kōng tíng zhòu shí shēng tái qián。

题万卷书屋图示鉴儿

唐仲冕

家无负郭田,架有悬签轴。jiā wú fù guō tián,jià yǒu xuán qiān zhóu。
不惜罄俸钱,渐已充床屋。bù xī qìng fèng qián,jiàn yǐ chōng chuáng wū。
先世颇有藏,贪嗜苦未足。xiān shì pǒ yǒu cáng,tān shì kǔ wèi zú。
薄宦包山庭,快意屠门肉。báo huàn bāo shān tíng,kuài yì tú mén ròu。
且喜百城拥,何妨高阁束。qiě xǐ bǎi chéng yōng,hé fáng gāo gé shù。
所愿子孙传,汝辈岂能读。suǒ yuàn zi sūn chuán,rǔ bèi qǐ néng dú。
余日诵千言,老大徒秉烛。yú rì sòng qiān yán,lǎo dà tú bǐng zhú。
汝不及百言,少小已刻鹄。rǔ bù jí bǎi yán,shǎo xiǎo yǐ kè gǔ。
㞚㞏虽云多,淹洽竟谁属。qì zhé suī yún duō,yān qià jìng shuí shǔ。
况彼饶记珠,或乃讥书簏。kuàng bǐ ráo jì zhū,huò nǎi jī shū lù。
近时尚考订,栉比致豪秃。jìn shí shàng kǎo dìng,zhì bǐ zhì háo tū。
达者工词章,华赡夸锦簇。dá zhě gōng cí zhāng,huá shàn kuā jǐn cù。
数事非所能,我言维可服。shù shì fēi suǒ néng,wǒ yán wéi kě fú。
从来万卷通,不如一经熟。cóng lái wàn juǎn tōng,bù rú yī jīng shú。
穷经务远大,掩卷思往复。qióng jīng wù yuǎn dà,yǎn juǎn sī wǎng fù。
《禹贡》治河渠,《春秋》断疑狱。yǔ gòng zhì hé qú,chūn qiū duàn yí yù。
如此荣稽古,不然诮拘曲。rú cǐ róng jī gǔ,bù rán qiào jū qū。
汝方补诸生,妄自期令仆。rǔ fāng bǔ zhū shēng,wàng zì qī lìng pū。
出身重廉能,居家先孝睦。chū shēn zhòng lián néng,jū jiā xiān xiào mù。
能收已放心,自拓无穷目。néng shōu yǐ fàng xīn,zì tuò wú qióng mù。
求之贵有恒,戒之在欲速。qiú zhī guì yǒu héng,jiè zhī zài yù sù。
读书善提纲,藏书真式谷。dú shū shàn tí gāng,cáng shū zhēn shì gǔ。
吾年且衰矣,终日勤案牍。wú nián qiě shuāi yǐ,zhōng rì qín àn dú。
汝能任诒谋,吾当返耕牧。rǔ néng rèn yí móu,wú dāng fǎn gēng mù。

慈云片影石

唐仲冕

陶山母氏兆,卅年始树表。táo shān mǔ shì zhào,sà nián shǐ shù biǎo。
未为守冢人,欲作移山老。wèi wèi shǒu zhǒng rén,yù zuò yí shān lǎo。
山远不可移,云深不可扫。shān yuǎn bù kě yí,yún shēn bù kě sǎo。
趼足感秋霜,回首恋春草。jiǎn zú gǎn qiū shuāng,huí shǒu liàn chūn cǎo。
片石方且严,隆窊含窈窕。piàn shí fāng qiě yán,lóng wā hán yǎo tiǎo。
得之菩萨岩,携来仙人岛。dé zhī pú sà yán,xié lái xiān rén dǎo。
山形具体微,云气随心造。shān xíng jù tǐ wēi,yún qì suí xīn zào。
鸱夷隔绵邈,马鬣见环抱。chī yí gé mián miǎo,mǎ liè jiàn huán bào。
岂惟具袍笏,直令怀襁褓。qǐ wéi jù páo hù,zhí lìng huái qiǎng bǎo。
供养琴书间,对影忆诗讨。gōng yǎng qín shū jiān,duì yǐng yì shī tǎo。
疏窗入晴晖,时有白云绕。shū chuāng rù qíng huī,shí yǒu bái yún rào。

石室书院和许生

唐仲冕

东海后孟传经处,礼门初启无歧路。dōng hǎi hòu mèng chuán jīng chù,lǐ mén chū qǐ wú qí lù。
匡鼎说诗解人颐,一扫别风与淮雨。kuāng dǐng shuō shī jiě rén yí,yī sǎo bié fēng yǔ huái yǔ。
萧公太傅于丞相,汉时人物真有数。xiāo gōng tài fù yú chéng xiāng,hàn shí rén wù zhēn yǒu shù。
类以经术为名臣,俎豆千秋仰祠宇。lèi yǐ jīng shù wèi míng chén,zǔ dòu qiān qiū yǎng cí yǔ。
贤哉教授有二疏,至今楼在还题墓。xián zāi jiào shòu yǒu èr shū,zhì jīn lóu zài hái tí mù。
兰陵郯承辨纷纭,景行皆宜奠清醑。lán líng tán chéng biàn fēn yún,jǐng xíng jiē yí diàn qīng xǔ。
宋世诗豪石曼卿,奇情自是芙蓉主。sòng shì shī háo shí màn qīng,qí qíng zì shì fú róng zhǔ。
朐山化作度索山,舒锦错绣映岩户。qú shān huà zuò dù suǒ shān,shū jǐn cuò xiù yìng yán hù。
苏公游接蔡公游,求仙莫羡童男女。sū gōng yóu jiē cài gōng yóu,qiú xiān mò xiàn tóng nán nǚ。
我来观海先观澜,秦东门外色飞舞。wǒ lái guān hǎi xiān guān lán,qín dōng mén wài sè fēi wǔ。
前辈风流不可期,后来秀杰谁能伍。qián bèi fēng liú bù kě qī,hòu lái xiù jié shuí néng wǔ。
地道敏树树须栽,春雨养花花正吐。dì dào mǐn shù shù xū zāi,chūn yǔ yǎng huā huā zhèng tǔ。
重开石室横皋比,敢谢雷门持布鼓。zhòng kāi shí shì héng gāo bǐ,gǎn xiè léi mén chí bù gǔ。
抗颜都讲方铿铿,挟策从游尽楚楚。kàng yán dōu jiǎng fāng kēng kēng,xié cè cóng yóu jǐn chǔ chǔ。
不闻冰车铁马声,但与博带褒衣语。bù wén bīng chē tiě mǎ shēng,dàn yǔ bó dài bāo yī yǔ。
兴学当追曲台戴,投诗辄遇平舆许。xīng xué dāng zhuī qū tái dài,tóu shī zhé yù píng yú xǔ。
名章俊句知襟期,琪树琼林重风土。míng zhāng jùn jù zhī jīn qī,qí shù qióng lín zhòng fēng tǔ。
愿同河伯向海若,直以耳孙求鼻祖。yuàn tóng hé bó xiàng hǎi ruò,zhí yǐ ěr sūn qiú bí zǔ。
花老室荒匪自今,经明行修定如古。huā lǎo shì huāng fěi zì jīn,jīng míng xíng xiū dìng rú gǔ。
笑余何术兼官师,朱墨丹铅度朝暮。xiào yú hé shù jiān guān shī,zhū mò dān qiān dù cháo mù。

漂母祠

唐仲冕

淮阴一生误在报,谓我报人人报我。huái yīn yī shēng wù zài bào,wèi wǒ bào rén rén bào wǒ。
解衣推食当酬恩,鸟尽弓藏竟罹祸。jiě yī tuī shí dāng chóu ēn,niǎo jǐn gōng cáng jìng lí huò。
王孙一饭母先哀,望报分明指祸胎。wáng sūn yī fàn mǔ xiān āi,wàng bào fēn míng zhǐ huò tāi。
可怜觖望夷钟室,何似全身返钓台。kě lián jué wàng yí zhōng shì,hé shì quán shēn fǎn diào tái。
张韩以外功皆狗,张也辟谷韩授首。zhāng hán yǐ wài gōng jiē gǒu,zhāng yě pì gǔ hán shòu shǒu。
奇才感动两神人,一黄石公一漂母。qí cái gǎn dòng liǎng shén rén,yī huáng shí gōng yī piāo mǔ。

自题乘槎亭观日出图

唐仲冕

亭名始见坡公诗,建亭之处人莫知。tíng míng shǐ jiàn pō gōng shī,jiàn tíng zhī chù rén mò zhī。
我于龙洞读宋刻,亭在山头与海直。wǒ yú lóng dòng dú sòng kè,tíng zài shān tóu yǔ hǎi zhí。
龙兴山东烛龙起,山下沈沈夜未已。lóng xīng shān dōng zhú lóng qǐ,shān xià shěn shěn yè wèi yǐ。
波光激射梁梠红,如见坡诗图画里。bō guāng jī shè liáng lǚ hóng,rú jiàn pō shī tú huà lǐ。
独怜诗和陈海州,陈公名字难搜求。dú lián shī hé chén hǎi zhōu,chén gōng míng zì nán sōu qiú。
山亭颇似岘山在,湛辈足迹诚悠悠。shān tíng pǒ shì xiàn shān zài,zhàn bèi zú jì chéng yōu yōu。
联吟苏海尚如此,写照秦山徒为尔。lián yín sū hǎi shàng rú cǐ,xiě zhào qín shān tú wèi ěr。
图中石壁扫烟霾,笑将题笔当摩崖。tú zhōng shí bì sǎo yān mái,xiào jiāng tí bǐ dāng mó yá。

题吴天发神谶碑

唐仲冕

峄山碑经野火焚,泰山刻石亡斧斤。yì shān bēi jīng yě huǒ fén,tài shān kè shí wáng fǔ jīn。
祖龙文字虽奇古,遗壁空说滈池君。zǔ lóng wén zì suī qí gǔ,yí bì kōng shuō hào chí jūn。
吴皓淫虐浮于政,小国亦侈封峦文。wú hào yín nüè fú yú zhèng,xiǎo guó yì chǐ fēng luán wén。
国山未禅岩山刻,上天帝言山出银。guó shān wèi chán yán shān kè,shàng tiān dì yán shān chū yín。
天玺元年漆月朔,费雩行视华覈闻。tiān xǐ yuán nián qī yuè shuò,fèi yú xíng shì huá hé wén。
其年阳羡表石室,明年天纪纪功勋。qí nián yáng xiàn biǎo shí shì,míng nián tiān jì jì gōng xūn。
是时临平湖开石印发,一千二百八十符瑞何纷纭。shì shí lín píng hú kāi shí yìn fā,yī qiān èr bǎi bā shí fú ruì hé fēn yún。
五稔青盖已入洛,三段残碣徒埋云。wǔ rěn qīng gài yǐ rù luò,sān duàn cán jié tú mái yún。
独有皇休明,小篆妙入神。dú yǒu huáng xiū míng,xiǎo zhuàn miào rù shén。
此碑险劲复沈著,一洗东京软美气习追先秦。cǐ bēi xiǎn jìn fù shěn zhù,yī xǐ dōng jīng ruǎn měi qì xí zhuī xiān qín。
历千五百有余载,自山转徙亲香芸。lì qiān wǔ bǎi yǒu yú zài,zì shān zhuǎn xǐ qīn xiāng yún。
筹思亭后几再砺,尊经阁下宜三熏。chóu sī tíng hòu jǐ zài lì,zūn jīng gé xià yí sān xūn。
如何岁在乙丑之皋月,嘻嘻出出起束缊。rú hé suì zài yǐ chǒu zhī gāo yuè,xī xī chū chū qǐ shù yūn。
圣人意盖诛矫诬,燔之俾与臣斯泯。shèng rén yì gài zhū jiǎo wū,fán zhī bǐ yǔ chén sī mǐn。
日余宰临津,善卷洞侧摩米囤。rì yú zǎi lín jīn,shàn juǎn dòng cè mó mǐ dùn。
今得此碑火前拓,犹识竹根钗股春潮纹。jīn dé cǐ bēi huǒ qián tuò,yóu shí zhú gēn chāi gǔ chūn cháo wén。
惜哉如此笔,胡弗写皇坟。xī zāi rú cǐ bǐ,hú fú xiě huáng fén。
诗题炯戒忽发慨,若令长在山谷今犹存。shī tí jiǒng jiè hū fā kǎi,ruò lìng zhǎng zài shān gǔ jīn yóu cún。