古诗词

清平乐

俞俊

君恩如草。jūn ēn rú cǎo。
秋至还枯槁。qiū zhì hái kū gǎo。
落落残星犹弄晓。luò luò cán xīng yóu nòng xiǎo。
豪杰消磨尽了。háo jié xiāo mó jǐn le。
放开湖海襟怀。fàng kāi hú hǎi jīn huái。
休教鸥鹭惊猜。xiū jiào ōu lù jīng cāi。
我是江南倦客,等闲容易安排。wǒ shì jiāng nán juàn kè,děng xián róng yì ān pái。

俞俊

元松江府上海人,字子俊,号云东。从顾琛游。历镇江路蒙古字学正、丽水巡检。张士诚据吴,俊以贿得署华亭县尹,多行酷政。后升平江路判官。 俞俊的作品>>

猜您喜欢

次高原朴见寄韵

俞俊

年少簪花压帽檐,飞觞走斝竞春纤。nián shǎo zān huā yā mào yán,fēi shāng zǒu jiǎ jìng chūn xiān。
空余老泪青衫湿,遮莫新愁白发添。kōng yú lǎo lèi qīng shān shī,zhē mò xīn chóu bái fā tiān。
生计有涯蚕上箔,公庭无事鸟窥帘。shēng jì yǒu yá cán shàng bó,gōng tíng wú shì niǎo kuī lián。
昔人漫说扬州鹤,自笑熊鱼岂得兼。xī rén màn shuō yáng zhōu hè,zì xiào xióng yú qǐ dé jiān。

楚州夜泊

俞俊

漏鼓声频欲四更,野航灯火对愁明。lòu gǔ shēng pín yù sì gèng,yě háng dēng huǒ duì chóu míng。
城头楚语惊乡梦,船尾吴歌动客情。chéng tóu chǔ yǔ jīng xiāng mèng,chuán wěi wú gē dòng kè qíng。
漠漠水云听雁度,潇潇风雨自鸡鸣。mò mò shuǐ yún tīng yàn dù,xiāo xiāo fēng yǔ zì jī míng。
离群远道何嗟及,未必江湖老此生。lí qún yuǎn dào hé jiē jí,wèi bì jiāng hú lǎo cǐ shēng。

次韵俞仲桓见寄

俞俊

白发和愁取次生,关河千里故乡情。bái fā hé chóu qǔ cì shēng,guān hé qiān lǐ gù xiāng qíng。
自从秋雁南征后,日日淮边问客程。zì cóng qiū yàn nán zhēng hòu,rì rì huái biān wèn kè chéng。