古诗词

偶成

于石

长剑不入英雄手,劲气摩空拂牛斗。zhǎng jiàn bù rù yīng xióng shǒu,jìn qì mó kōng fú niú dòu。
埋光铲采今几年,匣中忽作蛟龙吼。mái guāng chǎn cǎi jīn jǐ nián,xiá zhōng hū zuò jiāo lóng hǒu。
古琴不入时人耳,断弦挂壁尘埃久。gǔ qín bù rù shí rén ěr,duàn xián guà bì chén āi jiǔ。
桐尾半作爨下焦,高山流水今安有。tóng wěi bàn zuò cuàn xià jiāo,gāo shān liú shuǐ jīn ān yǒu。
自笑长不满七尺,役役徒为牛马走。zì xiào zhǎng bù mǎn qī chǐ,yì yì tú wèi niú mǎ zǒu。
学剑学琴两无用,肯以穷困移所守。xué jiàn xué qín liǎng wú yòng,kěn yǐ qióng kùn yí suǒ shǒu。
孔颜非厄,盗蹠非寿。kǒng yán fēi è,dào zhí fēi shòu。
西子非妍,无盐非丑。xī zi fēi yán,wú yán fēi chǒu。
一时荣辱闲过眼,千古是非空挂口。yī shí róng rǔ xián guò yǎn,qiān gǔ shì fēi kōng guà kǒu。
何如长歌归去来,万事无心一杯酒。hé rú zhǎng gē guī qù lái,wàn shì wú xīn yī bēi jiǔ。

于石

宋元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。 于石的作品>>

猜您喜欢

小石塘源

于石

万山郁回合,群木尤老苍。wàn shān yù huí hé,qún mù yóu lǎo cāng。
细路百盘折,崎岖陟羊肠。xì lù bǎi pán zhé,qí qū zhì yáng cháng。
凉阴覆峭壁,萦回涧流长。liáng yīn fù qiào bì,yíng huí jiàn liú zhǎng。
绿萝下百尺,笑挹清泉香。lǜ luó xià bǎi chǐ,xiào yì qīng quán xiāng。
甘寒试一漱,齿颊凝冰霜。gān hán shì yī shù,chǐ jiá níng bīng shuāng。
拂石坐未去,樵叟来我傍。fú shí zuò wèi qù,qiáo sǒu lái wǒ bàng。
云此涧中水,其源来浦阳。yún cǐ jiàn zhōng shuǐ,qí yuán lái pǔ yáng。
浦阳婺属邑,亦我父母邦。pǔ yáng wù shǔ yì,yì wǒ fù mǔ bāng。
欲我饮此水,而不忘故乡。yù wǒ yǐn cǐ shuǐ,ér bù wàng gù xiāng。
叟言起予意,振衣欲飞扬。sǒu yán qǐ yǔ yì,zhèn yī yù fēi yáng。
便将随水源,径度千仞冈。biàn jiāng suí shuǐ yuán,jìng dù qiān rèn gāng。
叟前挽我衣,迟留且勿忙。sǒu qián wǎn wǒ yī,chí liú qiě wù máng。
吾家隔前坡,林居愧荒凉。wú jiā gé qián pō,lín jū kuì huāng liáng。
寒醅旋可压,为子炊黄粱。hán pēi xuán kě yā,wèi zi chuī huáng liáng。
微径行荦确,柴门隐松篁。wēi jìng xíng luò què,chái mén yǐn sōng huáng。
推户拂尘席,延我入中堂。tuī hù fú chén xí,yán wǒ rù zhōng táng。
呼儿出长揖,阔步何蹡踉。hū ér chū zhǎng yī,kuò bù hé qiāng liáng。
问我从何来,惊顾走欲僵。wèn wǒ cóng hé lái,jīng gù zǒu yù jiāng。
屡呼不复出,自起致茶汤。lǚ hū bù fù chū,zì qǐ zhì chá tāng。
坐不分宾主,高谈到羲皇。zuò bù fēn bīn zhǔ,gāo tán dào xī huáng。
炊烟淡茅屋,劝我饮尽觞。chuī yān dàn máo wū,quàn wǒ yǐn jǐn shāng。
葫芦烂鹅鸭,盘饤罗芥姜。hú lú làn é yā,pán dìng luó jiè jiāng。
一饱共酣寝,此乐殊未央。yī bǎo gòng hān qǐn,cǐ lè shū wèi yāng。
摄衣起谢叟,听我歌慨慷。shè yī qǐ xiè sǒu,tīng wǒ gē kǎi kāng。
风埃暗宇县,干戈几抢攘。fēng āi àn yǔ xiàn,gàn gē jǐ qiǎng rǎng。
朽骨缠蔓草,呻吟卧残创。xiǔ gǔ chán màn cǎo,shēn yín wò cán chuàng。
荒丘奔狐兔,断础悲蛩螀。huāng qiū bēn hú tù,duàn chǔ bēi qióng jiāng。
奔逃不相顾,流离各悽伤。bēn táo bù xiāng gù,liú lí gè qī shāng。
十年未返业,几人失耕桑。shí nián wèi fǎn yè,jǐ rén shī gēng sāng。
而此源中民,熙然独徜徉。ér cǐ yuán zhōng mín,xī rán dú cháng yáng。
数家联聚落,茅茨带林塘。shù jiā lián jù luò,máo cí dài lín táng。
笑语声相闻,隔篱灯火光。xiào yǔ shēng xiāng wén,gé lí dēng huǒ guāng。
翁妪各垂白,童稚纷成行。wēng yù gè chuí bái,tóng zhì fēn chéng xíng。
嫁女必近邻,生男不行商。jià nǚ bì jìn lín,shēng nán bù xíng shāng。
死徙无出境,耕织各有常。sǐ xǐ wú chū jìng,gēng zhī gè yǒu cháng。
地垆老瓦盆,竹几素木床。dì lú lǎo wǎ pén,zhú jǐ sù mù chuáng。
俗淳器亦古,岂识时世妆。sú chún qì yì gǔ,qǐ shí shí shì zhuāng。
瓜瓠满篱落,麻苎翳门墙。guā hù mǎn lí luò,má zhù yì mén qiáng。
缺窦出鸡犬,平坡散牛羊。quē dòu chū jī quǎn,píng pō sàn niú yáng。
豚蹄一盂酒,神休答丰禳。tún tí yī yú jiǔ,shén xiū dá fēng ráng。
村讴杂社鼓,醉舞衣淋浪。cūn ōu zá shè gǔ,zuì wǔ yī lín làng。
昼无悍吏恐,夜无群盗狂。zhòu wú hàn lì kǒng,yè wú qún dào kuáng。
生者遂所养,死者得所藏。shēng zhě suì suǒ yǎng,sǐ zhě dé suǒ cáng。
其乐有如此,宜与世相忘。qí lè yǒu rú cǐ,yí yǔ shì xiāng wàng。
叟前重致词,为子言其详。sǒu qián zhòng zhì cí,wèi zi yán qí xiáng。
使我居华屋,绮疏交洞房。shǐ wǒ jū huá wū,qǐ shū jiāo dòng fáng。
使我服鲜丽,翠襦绣罗裳。shǐ wǒ fú xiān lì,cuì rú xiù luó shang。
食必具水陆,饮必酣琼浆。shí bì jù shuǐ lù,yǐn bì hān qióng jiāng。
出则盛车骑,锦鞯紫游缰。chū zé shèng chē qí,jǐn jiān zǐ yóu jiāng。
归则拥歌吹,粉黛环姬姜。guī zé yōng gē chuī,fěn dài huán jī jiāng。
贵封侯万户,富储粟千仓。guì fēng hóu wàn hù,fù chǔ sù qiān cāng。
如此岂不乐,患至难豫防。rú cǐ qǐ bù lè,huàn zhì nán yù fáng。
利者祸之的,何地非战场。lì zhě huò zhī de,hé dì fēi zhàn chǎng。
况有吏椎剥,宁免盗陆梁。kuàng yǒu lì chuí bō,níng miǎn dào lù liáng。
安贫即乐土,多财必遗殃。ān pín jí lè tǔ,duō cái bì yí yāng。
人生守常分,世事胡可量。rén shēng shǒu cháng fēn,shì shì hú kě liàng。
我闻重叹息,临风几彷徨。wǒ wén zhòng tàn xī,lín fēng jǐ páng huáng。
林霏掩苍翠,回首路杳茫。lín fēi yǎn cāng cuì,huí shǒu lù yǎo máng。
远山衔落日,惨惨尘沙黄。yuǎn shān xián luò rì,cǎn cǎn chén shā huáng。
因思桃源中,人多寿而康。yīn sī táo yuán zhōng,rén duō shòu ér kāng。
山深事简寡,居安俗淳良。shān shēn shì jiǎn guǎ,jū ān sú chún liáng。
不与外人接,别在天一方。bù yǔ wài rén jiē,bié zài tiān yī fāng。
儿孙自生长,古今任兴亡。ér sūn zì shēng zhǎng,gǔ jīn rèn xīng wáng。
世以为神仙,此说诚荒唐。shì yǐ wèi shén xiān,cǐ shuō chéng huāng táng。
平生志远游,恨不穷八荒。píng shēng zhì yuǎn yóu,hèn bù qióng bā huāng。
去家百里近,绝境见未尝。qù jiā bǎi lǐ jìn,jué jìng jiàn wèi cháng。
邈与桃源居,异世遥相望。miǎo yǔ táo yuán jū,yì shì yáo xiāng wàng。
安知千载下,以我非渔郎。ān zhī qiān zài xià,yǐ wǒ fēi yú láng。
独恨无桃花,夹岸摇红芳。dú hèn wú táo huā,jiā àn yáo hóng fāng。
花落春水涨,一苇或可航。huā luò chūn shuǐ zhǎng,yī wěi huò kě háng。

紫薇翁歌

于石

一掬之泉,可湘可沿。yī jū zhī quán,kě xiāng kě yán。
一拳之石,可漱可眠。yī quán zhī shí,kě shù kě mián。
其动也以天。qí dòng yě yǐ tiān。
万壑之风,不琴而弦。wàn hè zhī fēng,bù qín ér xián。
两山之云,不炉而烟。liǎng shān zhī yún,bù lú ér yān。
其静也以天。qí jìng yě yǐ tiān。
前钟后鼎,左瓢右箪。qián zhōng hòu dǐng,zuǒ piáo yòu dān。
何荣何辱,孰愚孰贤,先生笑而不言。hé róng hé rǔ,shú yú shú xián,xiān shēng xiào ér bù yán。

野田黄雀行

于石

鸣不择上林,栖不依华屋。míng bù zé shàng lín,qī bù yī huá wū。
雄飞各呼雌,翩翩自相逐。xióng fēi gè hū cí,piān piān zì xiāng zhú。
渴饮野田水,饥啄野田粟。kě yǐn yě tián shuǐ,jī zhuó yě tián sù。
一饮一啄能几何,慎勿远飞投网罗。yī yǐn yī zhuó néng jǐ hé,shèn wù yuǎn fēi tóu wǎng luó。
君不见金笼老鹦鹉,向人空作闲言语。jūn bù jiàn jīn lóng lǎo yīng wǔ,xiàng rén kōng zuò xián yán yǔ。

美人一章寄徐秉国

于石

有美人兮天一方,弭绛节兮撷琼芳。yǒu měi rén xī tiān yī fāng,mǐ jiàng jié xī xié qióng fāng。
瑶环瑜珥锵琳琅,修竹萧萧翠袖长。yáo huán yú ěr qiāng lín láng,xiū zhú xiāo xiāo cuì xiù zhǎng。
芝宫芙馆椒为堂,青琐窗户白玉床。zhī gōng fú guǎn jiāo wèi táng,qīng suǒ chuāng hù bái yù chuáng。
一笑满酌天瓢浆,簸弄骊龙明月光。yī xiào mǎn zhuó tiān piáo jiāng,bǒ nòng lí lóng míng yuè guāng。
欲往从之路茫茫,爱而不见空彷徨。yù wǎng cóng zhī lù máng máng,ài ér bù jiàn kōng páng huáng。
安得骑麟鞭凤凰,飞霞翩翩高颉颃。ān dé qí lín biān fèng huáng,fēi xiá piān piān gāo jié háng。
白云缥缈遥相望,凭谁寄取双琼珰。bái yún piāo miǎo yáo xiāng wàng,píng shuí jì qǔ shuāng qióng dāng。

赠星命松坡

于石

昌黎之生月南斗,牛奋其角箕张口。chāng lí zhī shēng yuè nán dòu,niú fèn qí jiǎo jī zhāng kǒu。
坡翁宿直斗牛箕,自谓文似昌黎叟。pō wēng sù zhí dòu niú jī,zì wèi wén shì chāng lí sǒu。
顾予命亦坐磨蝎,碌碌浪随二公后。gù yǔ mìng yì zuò mó xiē,lù lù làng suí èr gōng hòu。
文章学问愧前修,有口但知能饮酒。wén zhāng xué wèn kuì qián xiū,yǒu kǒu dàn zhī néng yǐn jiǔ。
松坡磊落湖海人,为我掉舌谈星辰。sōng pō lěi luò hú hǎi rén,wèi wǒ diào shé tán xīng chén。
蛟龙蟠屈终变化,君子忧道宁忧贫。jiāo lóng pán qū zhōng biàn huà,jūn zi yōu dào níng yōu pín。
夜半狂吟踏破瓮,结柳为车穷莫送。yè bàn kuáng yín tà pò wèng,jié liǔ wèi chē qióng mò sòng。
掀髯一笑问松坡,文如二子今何用。xiān rán yī xiào wèn sōng pō,wén rú èr zi jīn hé yòng。

浪吟

于石

十载驱驰翰墨场,翩翩霞佩高颉颃。shí zài qū chí hàn mò chǎng,piān piān xiá pèi gāo jié háng。
赋窥贾马搜班扬,诗崇晋汉卑齐梁。fù kuī jiǎ mǎ sōu bān yáng,shī chóng jìn hàn bēi qí liáng。
斯文未丧道未亡,欲寻坠绪何茫茫。sī wén wèi sàng dào wèi wáng,yù xún zhuì xù hé máng máng。
萧骚裋褐凄风霜,匣中蛟龙吼干将。xiāo sāo shù hè qī fēng shuāng,xiá zhōng jiāo lóng hǒu gàn jiāng。
男儿有志行四方,安用把笔工文章。nán ér yǒu zhì xíng sì fāng,ān yòng bǎ bǐ gōng wén zhāng。
掀髯长啸俯大荒,残烟落日尘沙黄。xiān rán zhǎng xiào fǔ dà huāng,cán yān luò rì chén shā huáng。
纷纷蚁穴争侯王,邯郸一梦炊黄粱。fēn fēn yǐ xué zhēng hóu wáng,hán dān yī mèng chuī huáng liáng。
断鹤续凫谁短长,世间万事俱亡羊。duàn hè xù fú shuí duǎn zhǎng,shì jiān wàn shì jù wáng yáng。
何如长歌归故乡,古松流水绕石床。hé rú zhǎng gē guī gù xiāng,gǔ sōng liú shuǐ rào shí chuáng。
浊酒一壶琴一张,卧听孺子歌《沧浪》。zhuó jiǔ yī hú qín yī zhāng,wò tīng rú zi gē cāng làng。

赠王法官

于石

石作人言豕人立,或啸其梁阚其室。shí zuò rén yán shǐ rén lì,huò xiào qí liáng hǎn qí shì。
道人叱咤鞭雷公,驭风骑气行虚空。dào rén chì zhà biān léi gōng,yù fēng qí qì xíng xū kōng。
赤手缚鬼如缚虎,画地为牢通鬼语。chì shǒu fù guǐ rú fù hǔ,huà dì wèi láo tōng guǐ yǔ。
登坛摄将如有神,问其姓字皆忠臣。dēng tán shè jiāng rú yǒu shén,wèn qí xìng zì jiē zhōng chén。
生不求生以害仁,死犹赫赫濯厥灵。shēng bù qiú shēng yǐ hài rén,sǐ yóu hè hè zhuó jué líng。
百鬼啖尽何足恤,吾独因之三太息。bǎi guǐ dàn jǐn hé zú xù,wú dú yīn zhī sān tài xī。
关云长,张睢阳,凛然大节死不屈,至今日月犹争光。guān yún zhǎng,zhāng suī yáng,lǐn rán dà jié sǐ bù qū,zhì jīn rì yuè yóu zhēng guāng。
荆州一失不复得,江淮保障谁之力。jīng zhōu yī shī bù fù dé,jiāng huái bǎo zhàng shuí zhī lì。
欲为汉唐开太平,老天胡不留斯人。yù wèi hàn táng kāi tài píng,lǎo tiān hú bù liú sī rén。

续金铜仙人辞汉歌

于石

汉皇锐意求神仙,神仙之效何茫然。hàn huáng ruì yì qiú shén xiān,shén xiān zhī xiào hé máng rán。
蓬莱弱水不可到,且立宫中承露盘。péng lái ruò shuǐ bù kě dào,qiě lì gōng zhōng chéng lù pán。
饥餐玉屑不堪饱,谁谓有方能却老。jī cān yù xiè bù kān bǎo,shuí wèi yǒu fāng néng què lǎo。
人生修短数在天,多欲未必能延年。rén shēng xiū duǎn shù zài tiān,duō yù wèi bì néng yán nián。
秋风吹老茂陵树,年年空滴金茎露。qiū fēng chuī lǎo mào líng shù,nián nián kōng dī jīn jīng lù。
建章宫阙随烟尘,块然屹立惟铜人。jiàn zhāng gōng quē suí yān chén,kuài rán yì lì wéi tóng rén。
宫官西来果何意,一朝辞汉将归魏。gōng guān xī lái guǒ hé yì,yī cháo cí hàn jiāng guī wèi。
吁嗟铜人如有知,口不能言惟泪垂。xū jiē tóng rén rú yǒu zhī,kǒu bù néng yán wéi lèi chuí。
自从曹氏盗神器,父子相传已三世。zì cóng cáo shì dào shén qì,fù zi xiāng chuán yǐ sān shì。
汉宫故物无一存,汝独犹能感旧恩。hàn gōng gù wù wú yī cún,rǔ dú yóu néng gǎn jiù ēn。
凄然照影临渭水,一折铜人扶不起。qī rán zhào yǐng lín wèi shuǐ,yī zhé tóng rén fú bù qǐ。
宁为弃物委道傍,不忍漂泊离故乡。níng wèi qì wù wěi dào bàng,bù rěn piāo pō lí gù xiāng。
迢迢东望洛城路,回首长安愁日暮。tiáo tiáo dōng wàng luò chéng lù,huí shǒu zhǎng ān chóu rì mù。
长安繁华非昔时,洛阳寥落谁复悲。zhǎng ān fán huá fēi xī shí,luò yáng liáo luò shuí fù bēi。
汉魏兴亡何日了,长见铜人卧秋草。hàn wèi xīng wáng hé rì le,zhǎng jiàn tóng rén wò qiū cǎo。

次韵徐觉风铃

于石

锵然非金亦非玉,壹片宫商纷其触。qiāng rán fēi jīn yì fēi yù,yī piàn gōng shāng fēn qí chù。
歘如环辔玲珑摇佩旌,铿如鸣球拍琴九奏箫韶声。chuā rú huán pèi líng lóng yáo pèi jīng,kēng rú míng qiú pāi qín jiǔ zòu xiāo sháo shēng。
凄如孤鸿叫群嘹唳穿云去,清如幽泉滴沥飘落断崖处。qī rú gū hóng jiào qún liáo lì chuān yún qù,qīng rú yōu quán dī lì piāo luò duàn yá chù。
馀音欲断还复鸣,咄咄胡床静中据。yú yīn yù duàn hái fù míng,duō duō hú chuáng jìng zhōng jù。
乃知檐铃适与风相会,锵锵铮铮可听不可佩。nǎi zhī yán líng shì yǔ fēng xiāng huì,qiāng qiāng zhēng zhēng kě tīng bù kě pèi。
我怜其轻脆不足恃,戛则成音击则碎。wǒ lián qí qīng cuì bù zú shì,jiá zé chéng yīn jī zé suì。
嗟哉无情之物能感人,浮华言语自古多误身。jiē zāi wú qíng zhī wù néng gǎn rén,fú huá yán yǔ zì gǔ duō wù shēn。
喧然声名满天地,好声过耳俱成尘。xuān rán shēng míng mǎn tiān dì,hǎo shēng guò ěr jù chéng chén。
物情万变伏还起,人生几何安足恃。wù qíng wàn biàn fú hái qǐ,rén shēng jǐ hé ān zú shì。
何如物我两忘言,云在青山水在月。hé rú wù wǒ liǎng wàng yán,yún zài qīng shān shuǐ zài yuè。

薄薄酒

于石

薄薄酒,可尽欢。báo báo jiǔ,kě jǐn huān。
粗粗布,可御寒。cū cū bù,kě yù hán。
丑妇不与人争妍。chǒu fù bù yǔ rén zhēng yán。
西园公卿百万钱,何如江湖散人秋风一钓船。xī yuán gōng qīng bǎi wàn qián,hé rú jiāng hú sàn rén qiū fēng yī diào chuán。
万骑出塞铭燕然,何如驴背长吟灞桥风雪天。wàn qí chū sāi míng yàn rán,hé rú lǘ bèi zhǎng yín bà qiáo fēng xuě tiān。
张灯夜宴,不如濯足早眠。zhāng dēng yè yàn,bù rú zhuó zú zǎo mián。
高谈雄辩,不如静坐忘言。gāo tán xióng biàn,bù rú jìng zuò wàng yán。
八珍犀箸,不如一饱苜蓿盘。bā zhēn xī zhù,bù rú yī bǎo mù xu pán。
高车驷马,不如杖屦行花边。gāo chē sì mǎ,bù rú zhàng jù xíng huā biān。
一身自适心乃安,人生谁能满百年。yī shēn zì shì xīn nǎi ān,rén shēng shuí néng mǎn bǎi nián。
富贵蚁穴一梦觉,利名蜗角两触蛮。fù guì yǐ xué yī mèng jué,lì míng wō jiǎo liǎng chù mán。
得之何荣失何辱,万物飘忽风中烟。dé zhī hé róng shī hé rǔ,wàn wù piāo hū fēng zhōng yān。
不如眼前一杯酒,凭高舒啸天地宽。bù rú yǎn qián yī bēi jiǔ,píng gāo shū xiào tiān dì kuān。

答吴子真

于石

子居金华山之东,我居金华山之西。zi jū jīn huá shān zhī dōng,wǒ jū jīn huá shān zhī xī。
东西相望二百里,半面未识心相知。dōng xī xiāng wàng èr bǎi lǐ,bàn miàn wèi shí xīn xiāng zhī。
扳条采荣远莫致,梦中往往或见之。bān tiáo cǎi róng yuǎn mò zhì,mèng zhōng wǎng wǎng huò jiàn zhī。
子持一卷易,我携一篇诗。zi chí yī juǎn yì,wǒ xié yī piān shī。
此诗此易世不识,与子共作千年期。cǐ shī cǐ yì shì bù shí,yǔ zi gòng zuò qiān nián qī。
前乎千载事已矣,后乎千载谁是非。qián hū qiān zài shì yǐ yǐ,hòu hū qiān zài shuí shì fēi。
握手论心语未了,松风万壑寒生衣。wò shǒu lùn xīn yǔ wèi le,sōng fēng wàn hè hán shēng yī。
山深梦断不可觅,落花耿耿寒梅枝。shān shēn mèng duàn bù kě mì,luò huā gěng gěng hán méi zhī。
起视金华万山顶,惟有白云来去飞。qǐ shì jīn huá wàn shān dǐng,wéi yǒu bái yún lái qù fēi。

答诸公游山作

于石

金华山巅一挥手,俯视尘寰仰星斗。jīn huá shān diān yī huī shǒu,fǔ shì chén huán yǎng xīng dòu。
闲云满地白鹤飞,积雪暗天苍兕吼。xián yún mǎn dì bái hè fēi,jī xuě àn tiān cāng sì hǒu。
北山周回七百里,名著洞天非不久。běi shān zhōu huí qī bǎi lǐ,míng zhù dòng tiān fēi bù jiǔ。
世人未识山中乐,问我山中何所有。shì rén wèi shí shān zhōng lè,wèn wǒ shān zhōng hé suǒ yǒu。
旧传叱石化羊眠,亦有耕田驱鹿走。jiù chuán chì shí huà yáng mián,yì yǒu gēng tián qū lù zǒu。
大士浴瓶今尚在,孝标书堂谁与守。dà shì yù píng jīn shàng zài,xiào biāo shū táng shuí yǔ shǒu。
翩然东访赤松子,何须辟谷能延寿。piān rán dōng fǎng chì sōng zi,hé xū pì gǔ néng yán shòu。
出门一笑天地宽,龊龊徒为儿女丑。chū mén yī xiào tiān dì kuān,chuò chuò tú wèi ér nǚ chǒu。
君不见东坡游赤壁,东望武昌西夏口。jūn bù jiàn dōng pō yóu chì bì,dōng wàng wǔ chāng xī xià kǒu。
江山风月两依然,谁能与客携鱼酒。jiāng shān fēng yuè liǎng yī rán,shuí néng yǔ kè xié yú jiǔ。

答诸友

于石

之子词场无敌手,骑麟翳凤集北斗。zhī zi cí chǎng wú dí shǒu,qí lín yì fèng jí běi dòu。
藉藉人间月旦评,滔滔笔下风涛吼。jí jí rén jiān yuè dàn píng,tāo tāo bǐ xià fēng tāo hǒu。
方抟扶摇九万里,可速则速久则久。fāng tuán fú yáo jiǔ wàn lǐ,kě sù zé sù jiǔ zé jiǔ。
文章何止拟相如,政事亦堪修冉有。wén zhāng hé zhǐ nǐ xiāng rú,zhèng shì yì kān xiū rǎn yǒu。
回首落日烟尘昏,满眼风寒沙石走。huí shǒu luò rì yān chén hūn,mǎn yǎn fēng hán shā shí zǒu。
老天应未丧斯文,君子固宜知所守。lǎo tiān yīng wèi sàng sī wén,jūn zi gù yí zhī suǒ shǒu。
刀以铦而缺,砚以钝而寿。dāo yǐ xiān ér quē,yàn yǐ dùn ér shòu。
名高多谤毁,女妒无妍丑。míng gāo duō bàng huǐ,nǚ dù wú yán chǒu。
乃知明哲可保身,安用嚅唲浪开口。nǎi zhī míng zhé kě bǎo shēn,ān yòng rú ér làng kāi kǒu。
悠然一笑对南山,壁上有琴樽有酒。yōu rán yī xiào duì nán shān,bì shàng yǒu qín zūn yǒu jiǔ。

夜烧松明火次韵黄养正

于石

银炉炽炭麒麟红,销金帐暖熏笼烘。yín lú chì tàn qí lín hóng,xiāo jīn zhàng nuǎn xūn lóng hōng。
爨下有蜡可代薪,笑我夜寒痴坐然枯松。cuàn xià yǒu là kě dài xīn,xiào wǒ yè hán chī zuò rán kū sōng。
贫富贵贱何不公,安能排云叫呼天九重。pín fù guì jiàn hé bù gōng,ān néng pái yún jiào hū tiān jiǔ zhòng。
空怜尔松生抱有用材,不遇匠石梁栋施帡幪。kōng lián ěr sōng shēng bào yǒu yòng cái,bù yù jiàng shí liáng dòng shī píng méng。
盘根错节屹立冻不死,凛凛劲气犹足排严冬。pán gēn cuò jié yì lì dòng bù sǐ,lǐn lǐn jìn qì yóu zú pái yán dōng。
颠崖峭壁人迹绝,闲云流水相冥蒙。diān yá qiào bì rén jì jué,xián yún liú shuǐ xiāng míng méng。
胡为明不能保身,丁丁斧斤山其童。hú wèi míng bù néng bǎo shēn,dīng dīng fǔ jīn shān qí tóng。
鹑衣百结缩如猬,地炉拥膝便可闲从容。chún yī bǎi jié suō rú wèi,dì lú yōng xī biàn kě xián cóng róng。
当年榷油幸不严汝禁,馀用尚及斯民穷。dāng nián què yóu xìng bù yán rǔ jìn,yú yòng shàng jí sī mín qióng。
阳和无声入骨髓,不知夜雪没屋霜横空。yáng hé wú shēng rù gǔ suǐ,bù zhī yè xuě méi wū shuāng héng kōng。
但见蒙蒙香雾霭四壁,红辉紫焰明窗栊。dàn jiàn méng méng xiāng wù ǎi sì bì,hóng huī zǐ yàn míng chuāng lóng。
御寒何必裘蒙茸,盎然一室回春风。yù hán hé bì qiú méng rōng,àng rán yī shì huí chūn fēng。
何当散作一天暖,坐令四海尽在春风中。hé dāng sàn zuò yī tiān nuǎn,zuò lìng sì hǎi jǐn zài chūn fēng zhōng。

祈雨

于石

六月不雨至七月,草木脆干石欲裂。liù yuè bù yǔ zhì qī yuè,cǎo mù cuì gàn shí yù liè。
方士画符如画鸦,呵叱风伯鞭雷车。fāng shì huà fú rú huà yā,hē chì fēng bó biān léi chē。
九天云垂海水立,骄阳化为雨三日。jiǔ tiān yún chuí hǎi shuǐ lì,jiāo yáng huà wèi yǔ sān rì。
万口竞夸方士灵,彼亦自谓吾符神。wàn kǒu jìng kuā fāng shì líng,bǐ yì zì wèi wú fú shén。
谁知水旱皆天数,贪天之功天所恶。shuí zhī shuǐ hàn jiē tiān shù,tān tiān zhī gōng tiān suǒ è。
吾心修德可弭灾,大抵雨从心上来。wú xīn xiū dé kě mǐ zāi,dà dǐ yǔ cóng xīn shàng lái。
桑林自责天乃雨,岂在区区用方士。sāng lín zì zé tiān nǎi yǔ,qǐ zài qū qū yòng fāng shì。