古诗词

久旱得雨

陈普

同堂合席分汝尔,况乃邈然千万里。tóng táng hé xí fēn rǔ ěr,kuàng nǎi miǎo rán qiān wàn lǐ。
寸总不知从何来,一夜拥衾八九起。cùn zǒng bù zhī cóng hé lái,yī yè yōng qīn bā jiǔ qǐ。
井田未复思扣阍,忍见秋夏田无水。jǐng tián wèi fù sī kòu hūn,rěn jiàn qiū xià tián wú shuǐ。
甘霖才是渴者饮,何事骄阳骄不止。gān lín cái shì kě zhě yǐn,hé shì jiāo yáng jiāo bù zhǐ。
旄倪奔走缘木求,惟有气龙尚循理。máo ní bēn zǒu yuán mù qiú,wéi yǒu qì lóng shàng xún lǐ。
焉知天心不广大,无愚无智皆如子。yān zhī tiān xīn bù guǎng dà,wú yú wú zhì jiē rú zi。
拜泥祷偶都不问,衔石移山良可喜。bài ní dǎo ǒu dōu bù wèn,xián shí yí shān liáng kě xǐ。
云飞风起作气势,野雾山昏酝甘美。yún fēi fēng qǐ zuò qì shì,yě wù shān hūn yùn gān měi。
三朝遂作渰渰萋,一点一粒不胜纪。sān cháo suì zuò yǎn yǎn qī,yī diǎn yī lì bù shèng jì。
吁嗟尔辈何惜命,欢呼噎呕舞欲死。xū jiē ěr bèi hé xī mìng,huān hū yē ǒu wǔ yù sǐ。
有身安得不求生,天地之心固如此。yǒu shēn ān dé bù qiú shēng,tiān dì zhī xīn gù rú cǐ。
草茅藜藿有一策,尧舜是亦人而已。cǎo máo lí huò yǒu yī cè,yáo shùn shì yì rén ér yǐ。
端居廊庙同此身,及人及物唯推己。duān jū láng miào tóng cǐ shēn,jí rén jí wù wéi tuī jǐ。
宫中圣人念民物,春不折柳漱避蚁。gōng zhōng shèng rén niàn mín wù,chūn bù zhé liǔ shù bì yǐ。
论道燮理岂不知,一夫不获古所耻。lùn dào xiè lǐ qǐ bù zhī,yī fū bù huò gǔ suǒ chǐ。
三年耕有一年食,尧水汤旱无死徙。sān nián gēng yǒu yī nián shí,yáo shuǐ tāng hàn wú sǐ xǐ。
有民心也为民谋,此道如砥直如矢。yǒu mín xīn yě wèi mín móu,cǐ dào rú dǐ zhí rú shǐ。
陈普

陈普

宋福州宁德人,字尚德,居石堂山,因号石堂,又号惧斋。从韩翼甫游。宋亡,三辟本省教授,不起。开门授徒,四方及门者岁数百人。受聘主云庄书院,又留讲鳌峰、饶广,在德兴初庵书院尤久。晚居莆中十八年,造就益众。其学以真知实践,求无愧于古圣贤而后已。有《周易解》、《尚书补微》、《四书句解钤键》、《字义》等。 陈普的作品>>

猜您喜欢

石堂

陈普

新丰鸡犬路终迷,庐下濂溪非故溪。xīn fēng jī quǎn lù zhōng mí,lú xià lián xī fēi gù xī。
造物留人殊过当,终当结屋此云栖。zào wù liú rén shū guò dāng,zhōng dāng jié wū cǐ yún qī。

伯循和石堂后二首复依韵

陈普

晋士当年一岘山,高风千古邈难攀。jìn shì dāng nián yī xiàn shān,gāo fēng qiān gǔ miǎo nán pān。
浮岚暖翠依然在,不入人间大梦关。fú lán nuǎn cuì yī rán zài,bù rù rén jiān dà mèng guān。

伯循和石堂后二首复依韵

陈普

棹歌一唱醒群迷,先有胸中九曲溪。zhào gē yī chàng xǐng qún mí,xiān yǒu xiōng zhōng jiǔ qū xī。
仁智之真常莹彻,过门不入亦山栖。rén zhì zhī zhēn cháng yíng chè,guò mén bù rù yì shān qī。

论语孝弟章

陈普

仁民爱物本亲亲,有子当年见亦真。rén mín ài wù běn qīn qīn,yǒu zi dāng nián jiàn yì zhēn。
第一注中明体用,洗空千载说经人。dì yī zhù zhōng míng tǐ yòng,xǐ kōng qiān zài shuō jīng rén。

论语巧言令色章

陈普

正色忠言始是人,一毫巧令兽为邻。zhèng sè zhōng yán shǐ shì rén,yī háo qiǎo lìng shòu wèi lín。
本心面目无难见,识此非仁即是仁。běn xīn miàn mù wú nán jiàn,shí cǐ fēi rén jí shì rén。

论语三省章

陈普

专心于内最为难,又主其三得大端。zhuān xīn yú nèi zuì wèi nán,yòu zhǔ qí sān dé dà duān。
曾识中庸并孟子,正如江水发岷山。céng shí zhōng yōng bìng mèng zi,zhèng rú jiāng shuǐ fā mín shān。

论语道千乘之国章

陈普

农田万顷载车千,五者相因敬在先。nóng tián wàn qǐng zài chē qiān,wǔ zhě xiāng yīn jìng zài xiān。
更把敬来充拓去,四方百里已尧天。gèng bǎ jìng lái chōng tuò qù,sì fāng bǎi lǐ yǐ yáo tiān。

论语弟子入则孝章

陈普

孝弟谨信泛爱众,亲仁犹未是全功。xiào dì jǐn xìn fàn ài zhòng,qīn rén yóu wèi shì quán gōng。
圣贤成法事物理,都在诗书六艺中。shèng xián chéng fǎ shì wù lǐ,dōu zài shī shū liù yì zhōng。

论语慎终追远

陈普

三千三百皆天秩,第一无如事死难。sān qiān sān bǎi jiē tiān zhì,dì yī wú rú shì sǐ nán。
丧祭两端无愧悔,民风行作舜时看。sàng jì liǎng duān wú kuì huǐ,mín fēng xíng zuò shùn shí kàn。

论语君子不器

陈普

大学真儒耻小成,一源体用要流行。dà xué zhēn rú chǐ xiǎo chéng,yī yuán tǐ yòng yào liú xíng。
当知万物备于我,直自修身至治平。dāng zhī wàn wù bèi yú wǒ,zhí zì xiū shēn zhì zhì píng。

论语子贡问君子章

陈普

出话谁能敢不仁,未行未足信于人。chū huà shuí néng gǎn bù rén,wèi xíng wèi zú xìn yú rén。
欲求内外皆无间,兑口终须后艮身。yù qiú nèi wài jiē wú jiān,duì kǒu zhōng xū hòu gěn shēn。

论语攻乎异端章

陈普

墨氏似仁杨似义,佛如美色与淫声。mò shì shì rén yáng shì yì,fú rú měi sè yǔ yín shēng。
刀圭乌喙甜如蜜,何况专攻欲尽精。dāo guī wū huì tián rú mì,hé kuàng zhuān gōng yù jǐn jīng。

孟子孟子见梁惠王

陈普

道气凄凉七百年,招贤一举独非天。dào qì qī liáng qī bǎi nián,zhāo xián yī jǔ dú fēi tiān。
当场礼义难分别,回首空山重惘然。dāng chǎng lǐ yì nán fēn bié,huí shǒu kōng shān zhòng wǎng rán。

孟子义利

陈普

利出私情害万端,义循天理乐而安。lì chū sī qíng hài wàn duān,yì xún tiān lǐ lè ér ān。
是非得失分霄壤,相去其初一发间。shì fēi dé shī fēn xiāo rǎng,xiāng qù qí chū yī fā jiān。

孟子王道劝齐王

陈普

列国分争几百年,人心天命不其然。liè guó fēn zhēng jǐ bǎi nián,rén xīn tiān mìng bù qí rán。
俗儒概执春秋义,何忍斯民久倒悬。sú rú gài zhí chūn qiū yì,hé rěn sī mín jiǔ dào xuán。