古诗词

东征诗

王恽

东藩擅良隅,地旷物满盈。dōng fān shàn liáng yú,dì kuàng wù mǎn yíng。
漫川计畜兽,荡海驱群䲔。màn chuān jì chù shòu,dàng hǎi qū qún qíng。
盛极理必衰,彼狡何所惩。shèng jí lǐ bì shuāi,bǐ jiǎo hé suǒ chéng。
养虺得返噬,其能遁天刑。yǎng huī dé fǎn shì,qí néng dùn tiān xíng。
远接强弩末,近訹乳臭婴。yuǎn jiē qiáng nǔ mò,jìn xù rǔ chòu yīng。
一朝投袂起,毡裘拥矛矜。yī cháo tóu mèi qǐ,zhān qiú yōng máo jīn。
天意盖有在,聚而剿其萌。tiān yì gài yǒu zài,jù ér jiǎo qí méng。
荓蜂有螫毒,大驾须徂征。píng fēng yǒu shì dú,dà jià xū cú zhēng。
寅年夏五月,海甸观其兵。yín nián xià wǔ yuè,hǎi diān guān qí bīng。
凭轼望两际,其势非不勍。píng shì wàng liǎng jì,qí shì fēi bù qíng。
横空云作阵,裹抱如长城。héng kōng yún zuò zhèn,guǒ bào rú zhǎng chéng。
嚣纷任使前,万矢飞欃枪。xiāo fēn rèn shǐ qián,wàn shǐ fēi chán qiāng。
我师静而俟,衔枚听鼙声。wǒ shī jìng ér qí,xián méi tīng pí shēng。
夜半机石发,万火随雷轰。yè bàn jī shí fā,wàn huǒ suí léi hōng。
少须短兵接,天地为震惊。shǎo xū duǎn bīng jiē,tiān dì wèi zhèn jīng。
前徒即倒戈,溃败如山崩。qián tú jí dào gē,kuì bài rú shān bēng。
臣牢最忾敌,奋击不留行。chén láo zuì kài dí,fèn jī bù liú xíng。
卯乌嗢都间,天日为昼冥。mǎo wū wà dōu jiān,tiān rì wèi zhòu míng。
僵尸四十里,流血原野腥。jiāng shī sì shí lǐ,liú xuè yuán yě xīng。
长驱抵牙帐,巢穴已自倾。zhǎng qū dǐ yá zhàng,cháo xué yǐ zì qīng。
彼狡不自缚,鼠窜逃馀生。bǐ jiǎo bù zì fù,shǔ cuàn táo yú shēng。
太傅方穷追,适与叛卒迎。tài fù fāng qióng zhuī,shì yǔ pàn zú yíng。
选锋不信宿,逆颈縻长缨。xuǎn fēng bù xìn sù,nì jǐng mí zhǎng yīng。
死弃木脔河,其妻同一泓。sǐ qì mù luán hé,qí qī tóng yī hóng。
彼狡何所惜,重念先王贞。bǐ jiǎo hé suǒ xī,zhòng niàn xiān wáng zhēn。
择彼顺祝者,其归顺吾氓。zé bǐ shùn zhù zhě,qí guī shùn wú máng。
万落胁罔治,无畏来尔宁。wàn luò xié wǎng zhì,wú wèi lái ěr níng。
王师固无敌,况复多算并。wáng shī gù wú dí,kuàng fù duō suàn bìng。
君王自神武,岂惟庙社灵。jūn wáng zì shén wǔ,qǐ wéi miào shè líng。
三年哂东山,殪戎营柳清。sān nián shěn dōng shān,yì róng yíng liǔ qīng。
都人望翠华,洗兵雨何零。dōu rén wàng cuì huá,xǐ bīng yǔ hé líng。
长歌入汉关,喜气郁两京。zhǎng gē rù hàn guān,xǐ qì yù liǎng jīng。
小臣太史属,颂德职所承。xiǎo chén tài shǐ shǔ,sòng dé zhí suǒ chéng。
虽非平淮雅,动荡耳目精。suī fēi píng huái yǎ,dòng dàng ěr mù jīng。
赫赫桓拨烈,仰之如日星。hè hè huán bō liè,yǎng zhī rú rì xīng。
泚笔为纪述,发越吾皇英。cǐ bǐ wèi jì shù,fā yuè wú huáng yīng。
召穆美常武,且莫夸雷霆。zhào mù měi cháng wǔ,qiě mò kuā léi tíng。
王恽

王恽

王恽,字仲谋,号秋涧,卫州路汲县(今河南卫辉市)人。元朝著名学者、诗人、政治家,一生仕宦,刚直不阿,清贫守职,好学善文。成为元世祖忽必烈、裕宗皇太子真金和成宗皇帝铁木真三代的谏臣。 王恽的作品>>

猜您喜欢

李夫人画兰歌

王恽

清閟堂深不知暑,瑶草佳期梦玄圃。qīng bì táng shēn bù zhī shǔ,yáo cǎo jiā qī mèng xuán pǔ。
孙郎笑折紫兰来,素影盈盈映修渚。sūn láng xiào zhé zǐ lán lái,sù yǐng yíng yíng yìng xiū zhǔ。
李夫人,澹丰容,天然与兰相始终。lǐ fū rén,dàn fēng róng,tiān rán yǔ lán xiāng shǐ zhōng。
剡藤一笔作九畹,落墨不减江南工。shàn téng yī bǐ zuò jiǔ wǎn,luò mò bù jiǎn jiāng nán gōng。
芳姿元与凡卉异,晔晔况是湘累丛。fāng zī yuán yǔ fán huì yì,yè yè kuàng shì xiāng lèi cóng。
离骚不复作,遗恨千古沈幽宫。lí sāo bù fù zuò,yí hèn qiān gǔ shěn yōu gōng。
君看此花有深意,似写灵均幽思悲回风。jūn kàn cǐ huā yǒu shēn yì,shì xiě líng jūn yōu sī bēi huí fēng。
君家大雅堂,文彩东野翁,并入惨澹经营中。jūn jiā dà yǎ táng,wén cǎi dōng yě wēng,bìng rù cǎn dàn jīng yíng zhōng。
秋风拂帘秋日长,芳霏霏兮汜崇光。qiū fēng fú lián qiū rì zhǎng,fāng fēi fēi xī sì chóng guāng。
淡妆相对有馀韵,画栏桂子空秋香。dàn zhuāng xiāng duì yǒu yú yùn,huà lán guì zi kōng qiū xiāng。
淡轩托物明孤洁,五十年来抱霜节。dàn xuān tuō wù míng gū jié,wǔ shí nián lái bào shuāng jié。
固知色相皆空寂,妙得于心聊自适。gù zhī sè xiāng jiē kōng jì,miào dé yú xīn liáo zì shì。
仿像湘娥倚暮花,黄陵庙前江水碧。fǎng xiàng xiāng é yǐ mù huā,huáng líng miào qián jiāng shuǐ bì。
生平佩服真赏音,升闻紫庭非素心。shēng píng pèi fú zhēn shǎng yīn,shēng wén zǐ tíng fēi sù xīn。
唤起谪仙摇醉笔,为翻新曲泻瑶琴。huàn qǐ zhé xiān yáo zuì bǐ,wèi fān xīn qū xiè yáo qín。

清霜怨

王恽

日落偶过吴郎家,入门两阑姚魏花。rì luò ǒu guò wú láng jiā,rù mén liǎng lán yáo wèi huā。
金盘洗妆都几日,已觉鬓乱钗横斜。jīn pán xǐ zhuāng dōu jǐ rì,yǐ jué bìn luàn chāi héng xié。
韩卿秉烛惜佳丽,便恐翠袖倚竹空春华。hán qīng bǐng zhú xī jiā lì,biàn kǒng cuì xiù yǐ zhú kōng chūn huá。
鹤翎红糁玉蝶粉,堕髻睡美吴宫娃。hè líng hóng sǎn yù dié fěn,duò jì shuì měi wú gōng wá。
我欲问花不解语,何故忽尔令人嗟。wǒ yù wèn huā bù jiě yǔ,hé gù hū ěr lìng rén jiē。
东皇醉著初不问,青女潜妒飞银沙。dōng huáng zuì zhù chū bù wèn,qīng nǚ qián dù fēi yín shā。
花神敛袂避阴惨,驻颜何有仙人砂。huā shén liǎn mèi bì yīn cǎn,zhù yán hé yǒu xiān rén shā。
京师各圃花不少,今岁闲杀游春车。jīng shī gè pǔ huā bù shǎo,jīn suì xián shā yóu chūn chē。
客怀岂独被花恼,俗事扰扰惊无涯。kè huái qǐ dú bèi huā nǎo,sú shì rǎo rǎo jīng wú yá。
西风巷陌尘障面,酒楼寂寂空箫笳。xī fēng xiàng mò chén zhàng miàn,jiǔ lóu jì jì kōng xiāo jiā。
我因未事得闲在,尽日饮客前溪芽。wǒ yīn wèi shì dé xián zài,jǐn rì yǐn kè qián xī yá。
天教世务不挂口,遮眼幸有诗书葩。tiān jiào shì wù bù guà kǒu,zhē yǎn xìng yǒu shī shū pā。
时时弄笔散幽滞,钱裹忘计东坡叉。shí shí nòng bǐ sàn yōu zhì,qián guǒ wàng jì dōng pō chā。
为花作谱见衰盛,自笑思涩颐空呀。wèi huā zuò pǔ jiàn shuāi shèng,zì xiào sī sè yí kōng ya。
因声寄谢紫山老,落落高举凌青霞。yīn shēng jì xiè zǐ shān lǎo,luò luò gāo jǔ líng qīng xiá。

湘中后怨至元十八年岁辛巳冬十月按事顺德晨起灯下读沈下贤文集偶赋此或云郑即子春也

王恽

洛桥晓月光朦胧,彼姝娇啼桥水东。luò qiáo xiǎo yuè guāng méng lóng,bǐ shū jiāo tí qiáo shuǐ dōng。
郑生早发与之遇,挈去媵御甘长终。zhèng shēng zǎo fā yǔ zhī yù,qiè qù yìng yù gān zhǎng zhōng。
雾绡烟縠已惝恍,《九歌》《招魂》皆楚风。wù xiāo yān hú yǐ chǎng huǎng,jiǔ gē zhāo hún jiē chǔ fēng。
一朝谪满与郑诀,云是蛟娣非凡庸。yī cháo zhé mǎn yǔ zhèng jué,yún shì jiāo dì fēi fán yōng。
岳阳楼高花映红,满筵歌舞鲛人宫。yuè yáng lóu gāo huā yìng hóng,mǎn yán gē wǔ jiāo rén gōng。
海风吹散歘不见,倚云望入湘江空。hǎi fēng chuī sàn chuā bù jiàn,yǐ yún wàng rù xiāng jiāng kōng。