古诗词

沁园春·寿许贰车

危稹

籍甚声名,门阑相种,文章世科。jí shén shēng míng,mén lán xiāng zhǒng,wén zhāng shì kē。
算当年瑞世,正当夏五,仙家毓德,全是春和。suàn dāng nián ruì shì,zhèng dāng xià wǔ,xiān jiā yù dé,quán shì chūn hé。
底事屏星,著之海峤,奈此腾骧骥足何。dǐ shì píng xīng,zhù zhī hǎi jiào,nài cǐ téng xiāng jì zú hé。
君知否,看飞来丹诏,径上鸾坡。jūn zhī fǒu,kàn fēi lái dān zhào,jìng shàng luán pō。
殷勤携酒相过。yīn qín xié jiǔ xiāng guò。
要滟滟浮君金叵罗。yào yàn yàn fú jūn jīn pǒ luó。
叹同心相契,古来难觅,二年同处,意总无它。tàn tóng xīn xiāng qì,gǔ lái nán mì,èr nián tóng chù,yì zǒng wú tā。
如此平分,更教添个,也自清风明月多。rú cǐ píng fēn,gèng jiào tiān gè,yě zì qīng fēng míng yuè duō。
拼沉醉,任光浮绿鬓,笑满红涡。pīn chén zuì,rèn guāng fú lǜ bìn,xiào mǎn hóng wō。

危稹

危稹(1158~1234),南宋文学家、诗人。原名科,字逢吉,自号巽斋,又号骊塘。抚州临川(今属江西)人。 淳熙十四年进士,调南康军教授,擢著作郎兼屯田郎官,出知潮州,又知漳州。卒年七十四,文为洪迈所赏,诗与杨万里唱和,著有《巽斋集》。 危稹的作品>>

猜您喜欢

春日有感三首

危稹

看书数叶眼花旋,推过熏炉去打眠。kàn shū shù yè yǎn huā xuán,tuī guò xūn lú qù dǎ mián。
五十压头衰白尽,书无灵圣事茫然。wǔ shí yā tóu shuāi bái jǐn,shū wú líng shèng shì máng rán。

春日有感三首

危稹

情知老却流莺了,争奈狂如蛱蝶何。qíng zhī lǎo què liú yīng le,zhēng nài kuáng rú jiá dié hé。
尚有紫薇红药在,佳人休唱怨春歌。shàng yǒu zǐ wēi hóng yào zài,jiā rén xiū chàng yuàn chūn gē。

上雷漕

危稹

破裘芒履晚山前,手抱乌桐白玉弦。pò qiú máng lǚ wǎn shān qián,shǒu bào wū tóng bái yù xián。
闻道知音在高处,一声弹入紫微天。wén dào zhī yīn zài gāo chù,yī shēng dàn rù zǐ wēi tiān。

经从丰城谒于房州于令侍姬歌舞进酒二首

危稹

蛾眉对歌舞凉伊,舞身还逐歌声齐。é méi duì gē wǔ liáng yī,wǔ shēn hái zhú gē shēng qí。
卷花万段忽进酒,斗高蝴蝶飞来低。juǎn huā wàn duàn hū jìn jiǔ,dòu gāo hú dié fēi lái dī。

经从丰城谒于房州于令侍姬歌舞进酒二首

危稹

更有佳人在空谷,能唱春风天上曲。gèng yǒu jiā rén zài kōng gǔ,néng chàng chūn fēng tiān shàng qū。
何时得上金玉堂,一声飞度龙吟竹。hé shí dé shàng jīn yù táng,yī shēng fēi dù lóng yín zhú。

送刘帅归蜀

危稹

万水朝东弱水西,先生归去老峨眉。wàn shuǐ cháo dōng ruò shuǐ xī,xiān shēng guī qù lǎo é méi。
人闲那得楼千尺,望得峨眉山见时。rén xián nà dé lóu qiān chǐ,wàng dé é méi shān jiàn shí。

赠书肆陈解元

危稹

巽斋幸自少人知,饭饱官闲睡转宜。xùn zhāi xìng zì shǎo rén zhī,fàn bǎo guān xián shuì zhuǎn yí。
刚被旁人去饶舌,刺桐花下客求诗。gāng bèi páng rén qù ráo shé,cì tóng huā xià kè qiú shī。

赠书肆陈解元

危稹

兀坐书林自切磋,阅人应似阅书多。wù zuò shū lín zì qiè cuō,yuè rén yīng shì yuè shū duō。
未知买得君书去,不负君书人几何。wèi zhī mǎi dé jūn shū qù,bù fù jūn shū rén jǐ hé。

题吴淑妃真子

危稹

海静江澄玉雪腮,何年和月下瑶台。hǎi jìng jiāng chéng yù xuě sāi,hé nián hé yuè xià yáo tái。
卷中不敢端详看,曾得君王一笑来。juǎn zhōng bù gǎn duān xiáng kàn,céng dé jūn wáng yī xiào lái。

春日即事

危稹

麦风翻陇泼浓绿,花露滴枝粘老红。mài fēng fān lǒng pō nóng lǜ,huā lù dī zhī zhān lǎo hóng。
小立楼头检春事,一丝暖日坠青虫。xiǎo lì lóu tóu jiǎn chūn shì,yī sī nuǎn rì zhuì qīng chóng。

妇叹

危稹

记得萧郎登第时,谓言即日凤皇池。jì dé xiāo láng dēng dì shí,wèi yán jí rì fèng huáng chí。
而今老等闲官职,日欠人钱夜欠诗。ér jīn lǎo děng xián guān zhí,rì qiàn rén qián yè qiàn shī。

借诗话于应祥弟有不许点抹之约作诗戏之

危稹

我有读书癖,每喜以笔界。wǒ yǒu dú shū pǐ,měi xǐ yǐ bǐ jiè。
抹黄饰句眼,施朱表事派。mǒ huáng shì jù yǎn,shī zhū biǎo shì pài。
此手定权衡,众理析畎浍。cǐ shǒu dìng quán héng,zhòng lǐ xī quǎn huì。
历历灿可观,开卷如画绘。lì lì càn kě guān,kāi juǎn rú huà huì。
知君笃友于,因从借诗话。zhī jūn dǔ yǒu yú,yīn cóng jiè shī huà。
过手有约言,不许一笔坏。guò shǒu yǒu yuē yán,bù xǔ yī bǐ huài。
自语落我耳,便觉意生械。zì yǔ luò wǒ ěr,biàn jué yì shēng xiè。
明朝试静观,议论颇澎湃。míng cháo shì jìng guān,yì lùn pǒ pēng pài。
读到会意处,时时欲犯戒。dú dào huì yì chù,shí shí yù fàn jiè。
将举手复止,火侧禁搔疥。jiāng jǔ shǒu fù zhǐ,huǒ cè jìn sāo jiè。
技痒无所施,闷怀时一噫。jì yǎng wú suǒ shī,mèn huái shí yī yī。
只可卷还君,如此读不快。zhǐ kě juǎn hái jūn,rú cǐ dú bù kuài。
千驷容可轻,君抱亦少隘。qiān sì róng kě qīng,jūn bào yì shǎo ài。
昨问鸡林人,尚有此编卖。zuó wèn jī lín rén,shàng yǒu cǐ biān mài。
典衣须一收,吾炙当痛嘬。diǎn yī xū yī shōu,wú zhì dāng tòng chuài。

上隆兴赵帅

危稹

买宅须买千万邻,季雅喜得王僧珍。mǎi zhái xū mǎi qiān wàn lín,jì yǎ xǐ dé wáng sēng zhēn。
买山百万复谁与,襄阳节度真主人。mǎi shān bǎi wàn fù shuí yǔ,xiāng yáng jié dù zhēn zhǔ rén。
我生兀兀钻蠹简,不肯低头植资产。wǒ shēng wù wù zuān dù jiǎn,bù kěn dī tóu zhí zī chǎn。
缀名虎榜二十年,依旧酸寒广文饭。zhuì míng hǔ bǎng èr shí nián,yī jiù suān hán guǎng wén fàn。
绿鬓半作星星华,岂堪风雨犹无家。lǜ bìn bàn zuò xīng xīng huá,qǐ kān fēng yǔ yóu wú jiā。
大鹏小鴳各自适,只有鸿雁长汀沙。dà péng xiǎo yàn gè zì shì,zhǐ yǒu hóng yàn zhǎng tīng shā。
弟昆团栾虽足乐,老屋萧条不堪著。dì kūn tuán luán suī zú lè,lǎo wū xiāo tiáo bù kān zhù。
玉堂便是无骨相,也合专侬一丘壑。yù táng biàn shì wú gǔ xiāng,yě hé zhuān nóng yī qiū hè。
近来卜筑穷冥搜,十里而近依松楸。jìn lái bo zhù qióng míng sōu,shí lǐ ér jìn yī sōng qiū。
骊龙塘上邓家丘,半山老人所钓游。lí lóng táng shàng dèng jiā qiū,bàn shān lǎo rén suǒ diào yóu。
半山天下文章伯,邓家声名亦辉赫。bàn shān tiān xià wén zhāng bó,dèng jiā shēng míng yì huī hè。
断碑犹在古墙阴,好句曾经写山色。duàn bēi yóu zài gǔ qiáng yīn,hǎo jù céng jīng xiě shān sè。
买邻得此天所予,独欠山资无觅处。mǎi lín dé cǐ tiān suǒ yǔ,dú qiàn shān zī wú mì chù。
平生骂钱作阿堵,仓卒呼渠宁肯顾。píng shēng mà qián zuò ā dǔ,cāng zú hū qú níng kěn gù。
君侯地位高入云,笔所到处皆成春。jūn hóu dì wèi gāo rù yún,bǐ suǒ dào chù jiē chéng chūn。
万间广厦芘许远,岂无一室栖贫身。wàn jiān guǎng shà pí xǔ yuǎn,qǐ wú yī shì qī pín shēn。
王邓故处为邻曲,更得赵侯钱买屋。wáng dèng gù chù wèi lín qū,gèng dé zhào hóu qián mǎi wū。
便哦诗句谢山神,饮水也胜樽酒绿。biàn ó shī jù xiè shān shén,yǐn shuǐ yě shèng zūn jiǔ lǜ。

王架阁夙有棋癖尝于和篇中讥其不工架阁颇讳恶其说复次韵戏之

危稹

刘伶耽于酒,渊明玩于菊。liú líng dān yú jiǔ,yuān míng wán yú jú。
君乃癖于文,爱棋尤更笃。jūn nǎi pǐ yú wén,ài qí yóu gèng dǔ。
文高新掌故,棋只前秘读。wén gāo xīn zhǎng gù,qí zhǐ qián mì dú。
我昨却莱兵,书法谨夹谷。wǒ zuó què lái bīng,shū fǎ jǐn jiā gǔ。
不知君讳之,护名如护玉。bù zhī jūn huì zhī,hù míng rú hù yù。
耻鼓赵王瑟,欲举渐离筑。chǐ gǔ zhào wáng sè,yù jǔ jiàn lí zhù。
明发疾呼予,开枰数反覆。míng fā jí hū yǔ,kāi píng shù fǎn fù。
盛气欲吞敌,厉响亦惊俗。shèng qì yù tūn dí,lì xiǎng yì jīng sú。
失利赪凑颊,得隽喜填腹。shī lì chēng còu jiá,dé juàn xǐ tián fù。
势固健于常,手终弱于仆。shì gù jiàn yú cháng,shǒu zhōng ruò yú pū。
君名高天下,此特一不足。jūn míng gāo tiān xià,cǐ tè yī bù zú。
小负毋重争,旁观有静瞩。xiǎo fù wú zhòng zhēng,páng guān yǒu jìng zhǔ。
大明昧于小,月固不胜烛。dà míng mèi yú xiǎo,yuè gù bù shèng zhú。
切勿罪刘五,此笔兢所录。qiè wù zuì liú wǔ,cǐ bǐ jīng suǒ lù。

接客篇

危稹

接客接客,高亦接,低亦接。jiē kè jiē kè,gāo yì jiē,dī yì jiē。
大儿稳善会传茶,小儿踉蹡能作揖。dà ér wěn shàn huì chuán chá,xiǎo ér liáng qiāng néng zuò yī。
家人不用剪髻云,我典唐书充馔设。jiā rén bù yòng jiǎn jì yún,wǒ diǎn táng shū chōng zhuàn shè。
唐书典了犹可赎,宾客不来门户俗。táng shū diǎn le yóu kě shú,bīn kè bù lái mén hù sú。
31123