古诗词

杖锡虎

戴表元

杖锡山中深,与世绝往还。zhàng xī shān zhōng shēn,yǔ shì jué wǎng hái。
从来称是仙圣窟,虎暴不得奸其间。cóng lái chēng shì xiān shèng kū,hǔ bào bù dé jiān qí jiān。
今年山神大失职,虎来山前搏人食。jīn nián shān shén dà shī zhí,hǔ lái shān qián bó rén shí。
传闻此义我亦怪,历问更为居者惜。chuán wén cǐ yì wǒ yì guài,lì wèn gèng wèi jū zhě xī。
杖锡山中民,犷健疏农耕。zhàng xī shān zhōng mín,guǎng jiàn shū nóng gēng。
老稚为樵壮为猎,朝朝暮暮山中行。lǎo zhì wèi qiáo zhuàng wèi liè,cháo cháo mù mù shān zhōng xíng。
山獐野雉收当粮,天寒果熟霜狸香。shān zhāng yě zhì shōu dāng liáng,tiān hán guǒ shú shuāng lí xiāng。
腰弓度垄矢插房,黄茅覆溪机半张。yāo gōng dù lǒng shǐ chā fáng,huáng máo fù xī jī bàn zhāng。
鸟啼犬奔风箭急,机鸣未发且前立。niǎo tí quǎn bēn fēng jiàn jí,jī míng wèi fā qiě qián lì。
平生闻虎不识面,颠倒穷途忽相及。píng shēng wén hǔ bù shí miàn,diān dào qióng tú hū xiāng jí。
惊呼顿迅声渐微,妻儿骇呀不即归。jīng hū dùn xùn shēng jiàn wēi,qī ér hài ya bù jí guī。
循踪走至设机处,但有血渍斓斑衣。xún zōng zǒu zhì shè jī chù,dàn yǒu xuè zì lán bān yī。
呜呼哀哉乎,此民良足悲。wū hū āi zāi hū,cǐ mín liáng zú bēi。
呜呼嗟哉乎,此事不足疑。wū hū jiē zāi hū,cǐ shì bù zú yí。
吾闻以毒殃物者,物亦以毒殃其身,我不敢以尔为仁。wú wén yǐ dú yāng wù zhě,wù yì yǐ dú yāng qí shēn,wǒ bù gǎn yǐ ěr wèi rén。
以饵钩物者,物亦钩尔以为饵,我不敢以尔为智。yǐ ěr gōu wù zhě,wù yì gōu ěr yǐ wèi ěr,wǒ bù gǎn yǐ ěr wèi zhì。
杖锡山,山绝深,无虎不必古,有虎不必今。zhàng xī shān,shān jué shēn,wú hǔ bù bì gǔ,yǒu hǔ bù bì jīn。
天生此物居山林,有虎无虎视尔心。tiān shēng cǐ wù jū shān lín,yǒu hǔ wú hǔ shì ěr xīn。
但令尔心无干戈,虎居深山奈尔何。dàn lìng ěr xīn wú gàn gē,hǔ jū shēn shān nài ěr hé。

戴表元

宋元间庆元奉化人,字帅初,一字曾伯,号剡源。七岁学古诗文,多奇语。宋咸淳七年进士,授建康府教授。元初,授徒卖文为生。成宗大德中,年已六十余,以荐起为信州教授,调婺州,以疾辞。为文清深雅洁,东南文章大家皆归之。有《剡源文集》。 戴表元的作品>>

猜您喜欢

因营张村蛮窝并书所见

戴表元

头白西来不买田,时时却费买山钱。tóu bái xī lái bù mǎi tián,shí shí què fèi mǎi shān qián。
一丘一壑吾归矣,待得田多是几年。yī qiū yī hè wú guī yǐ,dài dé tián duō shì jǐ nián。

因营张村蛮窝并书所见

戴表元

男儿三十气吞牛,漏尽钟鸣走未休。nán ér sān shí qì tūn niú,lòu jǐn zhōng míng zǒu wèi xiū。
不问征西并处士,山中一样土馒头。bù wèn zhēng xī bìng chù shì,shān zhōng yī yàng tǔ mán tóu。

百雁图

戴表元

近看分明远欲无,水天空阔好江湖。jìn kàn fēn míng yuǎn yù wú,shuǐ tiān kōng kuò hǎo jiāng hú。
幸然不入虞人眼,又被闲中画作图。xìng rán bù rù yú rén yǎn,yòu bèi xián zhōng huà zuò tú。

题番阳徐氏双头牡丹图

戴表元

天公幻化不经意,双萼忽然枝叶同。tiān gōng huàn huà bù jīng yì,shuāng è hū rán zhī yè tóng。
一似人间好兄弟,朱鞍锦辔踏春风。yī shì rén jiān hǎo xiōng dì,zhū ān jǐn pèi tà chūn fēng。

陈公哲梅花百咏

戴表元

梅下故人呼不应,石桥溪寺水泠泠。méi xià gù rén hū bù yīng,shí qiáo xī sì shuǐ líng líng。
回头听得陈惊坐,一似春风吹梦醒。huí tóu tīng dé chén jīng zuò,yī shì chūn fēng chuī mèng xǐng。

陈公哲梅花百咏

戴表元

雪后西湖空碧波,酒徒消散也无多。xuě hòu xī hú kōng bì bō,jiǔ tú xiāo sàn yě wú duō。
白头醒眼春风里,奈此梅花百咏何。bái tóu xǐng yǎn chūn fēng lǐ,nài cǐ méi huā bǎi yǒng hé。

张道士求桤林诗

戴表元

地移淮橘多成枳,人说江梅竟是楠。dì yí huái jú duō chéng zhǐ,rén shuō jiāng méi jìng shì nán。
蜀木似桤成底用,盛时名字落江南。shǔ mù shì qī chéng dǐ yòng,shèng shí míng zì luò jiāng nán。

酬陈秀才

戴表元

一春一百二十日,日日开眉得几人。yī chūn yī bǎi èr shí rì,rì rì kāi méi dé jǐ rén。
直与破除风雨去,今年浑似不添春。zhí yǔ pò chú fēng yǔ qù,jīn nián hún shì bù tiān chūn。

赋董氏双岐竹

戴表元

山庄一对青青玉,潇洒天然同干生。shān zhuāng yī duì qīng qīng yù,xiāo sǎ tiān rán tóng gàn shēng。
说与人间好兄弟,时来林下听风声。shuō yǔ rén jiān hǎo xiōng dì,shí lái lín xià tīng fēng shēng。

读书有感

戴表元

鲁女悲嗟起夜深,当年枉却泪沾襟。lǔ nǚ bēi jiē qǐ yè shēn,dāng nián wǎng què lèi zhān jīn。
如今已免邻人笑,老大知无欲嫁心。rú jīn yǐ miǎn lín rén xiào,lǎo dà zhī wú yù jià xīn。

读书有感

戴表元

最爱徐生欲避秦,海天东去不通津。zuì ài xú shēng yù bì qín,hǎi tiān dōng qù bù tōng jīn。
绝知胜似桃源境,男女同行五百人。jué zhī shèng shì táo yuán jìng,nán nǚ tóng xíng wǔ bǎi rén。

题子昂照夜白

戴表元

风前新解锦鞍鞯,雪色模糊雾色寒。fēng qián xīn jiě jǐn ān jiān,xuě sè mó hú wù sè hán。
此物人间无处著,千金只得画图看。cǐ wù rén jiān wú chù zhù,qiān jīn zhǐ dé huà tú kàn。

谢邻友陈仲学秀才惠玉芎苗二首

戴表元

坊州杜若自堪羞,沛国青粘亦懒求。fāng zhōu dù ruò zì kān xiū,pèi guó qīng zhān yì lǎn qiú。
那似一丛苍凤尾,等闲收味古瓷瓯。nà shì yī cóng cāng fèng wěi,děng xián shōu wèi gǔ cí ōu。

谢邻友陈仲学秀才惠玉芎苗二首

戴表元

君家自有头风药,种在青青竹素园。jūn jiā zì yǒu tóu fēng yào,zhǒng zài qīng qīng zhú sù yuán。
此物但堪供暑啜,肯来相就发清言。cǐ wù dàn kān gōng shǔ chuài,kěn lái xiāng jiù fā qīng yán。

瑞上人求诗

戴表元

宝叶山中源悟师,布衲百结面如痴。bǎo yè shān zhōng yuán wù shī,bù nà bǎi jié miàn rú chī。
十年相忆忽在眼,谈笑甚似仍耽诗。shí nián xiāng yì hū zài yǎn,tán xiào shén shì réng dān shī。