古诗词

送重表侄王砅

杜甫

我之曾祖姑,尔之高祖母。wǒ zhī céng zǔ gū,ěr zhī gāo zǔ mǔ。
尔祖未显时,归为尚书妇。ěr zǔ wèi xiǎn shí,guī wèi shàng shū fù。
隋朝大业末,房杜俱交友。suí cháo dà yè mò,fáng dù jù jiāo yǒu。
长者来在门,荒年自糊口。zhǎng zhě lái zài mén,huāng nián zì hú kǒu。
家贫无供给,客位但箕帚。jiā pín wú gōng gěi,kè wèi dàn jī zhǒu。
俄顷羞颇珍,寂寥人散后。é qǐng xiū pǒ zhēn,jì liáo rén sàn hòu。
入怪鬓发空,吁嗟为之久。rù guài bìn fā kōng,xū jiē wèi zhī jiǔ。
自陈剪髻鬟,鬻市充杯酒。zì chén jiǎn jì huán,yù shì chōng bēi jiǔ。
上云天下乱,宜与英俊厚。shàng yún tiān xià luàn,yí yǔ yīng jùn hòu。
向窃窥数公,经纶亦俱有。xiàng qiè kuī shù gōng,jīng lún yì jù yǒu。
次问最少年,虬髯十八九。cì wèn zuì shǎo nián,qiú rán shí bā jiǔ。
子等成大名,皆因此人手。zi děng chéng dà míng,jiē yīn cǐ rén shǒu。
下云风云合,龙虎一吟吼。xià yún fēng yún hé,lóng hǔ yī yín hǒu。
愿展丈夫雄,得辞儿女丑。yuàn zhǎn zhàng fū xióng,dé cí ér nǚ chǒu。
秦王时在坐,真气惊户牖。qín wáng shí zài zuò,zhēn qì jīng hù yǒu。
及乎贞观初,尚书践台斗。jí hū zhēn guān chū,shàng shū jiàn tái dòu。
夫人常肩舆,上殿称万寿。fū rén cháng jiān yú,shàng diàn chēng wàn shòu。
六宫师柔顺,法则化妃后。liù gōng shī róu shùn,fǎ zé huà fēi hòu。
至尊均嫂叔,盛事垂不朽。zhì zūn jūn sǎo shū,shèng shì chuí bù xiǔ。
凤雏无凡毛,五色非尔曹。fèng chú wú fán máo,wǔ sè fēi ěr cáo。
往者胡作逆,乾坤沸嗷嗷。wǎng zhě hú zuò nì,qián kūn fèi áo áo。
吾客左冯翊,尔家同遁逃。wú kè zuǒ féng yì,ěr jiā tóng dùn táo。
争夺至徒步,块独委蓬蒿。zhēng duó zhì tú bù,kuài dú wěi péng hāo。
逗留热尔肠,十里却呼号。dòu liú rè ěr cháng,shí lǐ què hū hào。
自下所骑马,右持腰间刀。zì xià suǒ qí mǎ,yòu chí yāo jiān dāo。
左牵紫游缰,飞走使我高。zuǒ qiān zǐ yóu jiāng,fēi zǒu shǐ wǒ gāo。
苟活到今日,寸心铭佩牢。gǒu huó dào jīn rì,cùn xīn míng pèi láo。
乱离又聚散,宿昔恨滔滔。luàn lí yòu jù sàn,sù xī hèn tāo tāo。
水花笑白首,春草随青袍。shuǐ huā xiào bái shǒu,chūn cǎo suí qīng páo。
廷评近要津,节制收英髦。tíng píng jìn yào jīn,jié zhì shōu yīng máo。
北驱汉阳传,南泛上泷舠。běi qū hàn yáng chuán,nán fàn shàng lóng dāo。
家声肯坠地,利器当秋毫。jiā shēng kěn zhuì dì,lì qì dāng qiū háo。
番禺亲贤领,筹运神功操。fān yú qīn xián lǐng,chóu yùn shén gōng cāo。
大夫出卢宋,宝贝休脂膏。dà fū chū lú sòng,bǎo bèi xiū zhī gāo。
洞主降接武,海胡舶千艘。dòng zhǔ jiàng jiē wǔ,hǎi hú bó qiān sōu。
我欲就丹砂,跋涉觉身劳。wǒ yù jiù dān shā,bá shè jué shēn láo。
安能陷粪土,有志乘鲸鳌。ān néng xiàn fèn tǔ,yǒu zhì chéng jīng áo。
或骖鸾腾天,聊作鹤鸣皋。huò cān luán téng tiān,liáo zuò hè míng gāo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

秦州杂诗二十首(其十一)

杜甫

萧萧古塞冷,漠漠秋云低。xiāo xiāo gǔ sāi lěng,mò mò qiū yún dī。
黄鹄翅垂雨,苍鹰饥啄泥。huáng gǔ chì chuí yǔ,cāng yīng jī zhuó ní。
蓟门谁自北,汉将独征西。jì mén shuí zì běi,hàn jiāng dú zhēng xī。
不意书生耳,临衰厌鼓鞞。bù yì shū shēng ěr,lín shuāi yàn gǔ bǐng。

秦州杂诗二十首(其十二)

杜甫

山头南郭寺,水号北流泉。shān tóu nán guō sì,shuǐ hào běi liú quán。
老树空庭得,清渠一邑传。lǎo shù kōng tíng dé,qīng qú yī yì chuán。
秋花危石底,晚景卧钟边。qiū huā wēi shí dǐ,wǎn jǐng wò zhōng biān。
俯仰悲身世,溪风为飒然。fǔ yǎng bēi shēn shì,xī fēng wèi sà rán。

秦州杂诗二十首(其十三)

杜甫

传道东柯谷,深藏数十家。chuán dào dōng kē gǔ,shēn cáng shù shí jiā。
对门藤盖瓦,映竹水穿沙。duì mén téng gài wǎ,yìng zhú shuǐ chuān shā。
瘦地翻宜粟,阳坡可种瓜。shòu dì fān yí sù,yáng pō kě zhǒng guā。
船人近相报,但恐失桃花。chuán rén jìn xiāng bào,dàn kǒng shī táo huā。

秦州杂诗二十首(其十四)

杜甫

万古仇池穴,潜通小有天。wàn gǔ chóu chí xué,qián tōng xiǎo yǒu tiān。
神鱼人不见,福地语真传。shén yú rén bù jiàn,fú dì yǔ zhēn chuán。
近接西南境,长怀十九泉。jìn jiē xī nán jìng,zhǎng huái shí jiǔ quán。
何时一茅屋,送老白云边。hé shí yī máo wū,sòng lǎo bái yún biān。

秦州杂诗二十首(其十五)

杜甫

未暇泛沧海,悠悠兵马间。wèi xiá fàn cāng hǎi,yōu yōu bīng mǎ jiān。
塞门风落木,客舍雨连山。sāi mén fēng luò mù,kè shě yǔ lián shān。
阮籍行多兴,庞公隐不还。ruǎn jí xíng duō xīng,páng gōng yǐn bù hái。
东柯遂疏懒,休镊鬓毛斑。dōng kē suì shū lǎn,xiū niè bìn máo bān。

秦州杂诗二十首(其十六)

杜甫

东柯好崖谷,不与众峰群。dōng kē hǎo yá gǔ,bù yǔ zhòng fēng qún。
落日邀双鸟,晴天养片云。luò rì yāo shuāng niǎo,qíng tiān yǎng piàn yún。
野人矜险绝,水竹会平分。yě rén jīn xiǎn jué,shuǐ zhú huì píng fēn。
采药吾将老,儿童未遣闻。cǎi yào wú jiāng lǎo,ér tóng wèi qiǎn wén。

秦州杂诗二十首(其十七)

杜甫

边秋阴易久,不复辨晨光。biān qiū yīn yì jiǔ,bù fù biàn chén guāng。
檐雨乱淋幔,山云低度墙。yán yǔ luàn lín màn,shān yún dī dù qiáng。
鸬鹚窥浅井,蚯蚓上深堂。lú cí kuī qiǎn jǐng,qiū yǐn shàng shēn táng。
车马何萧索,门前百草长。chē mǎ hé xiāo suǒ,mén qián bǎi cǎo zhǎng。

秦州杂诗二十首(其十八)

杜甫

地僻秋将尽,山高客未归。dì pì qiū jiāng jǐn,shān gāo kè wèi guī。
塞云多断续,边日少光辉。sāi yún duō duàn xù,biān rì shǎo guāng huī。
警急烽常报,传闻檄屡飞。jǐng jí fēng cháng bào,chuán wén xí lǚ fēi。
西戎外甥国,何得迕天威。xī róng wài shēng guó,hé dé wù tiān wēi。

秦州杂诗二十首(其十九)

杜甫

凤林戈未息,鱼海路常难。fèng lín gē wèi xī,yú hǎi lù cháng nán。
候火云烽峻,悬军幕井干。hòu huǒ yún fēng jùn,xuán jūn mù jǐng gàn。
风连西极动,月过北庭寒。fēng lián xī jí dòng,yuè guò běi tíng hán。
故老思飞将,何时议筑坛。gù lǎo sī fēi jiāng,hé shí yì zhù tán。

秦州杂诗二十首(其二十)

杜甫

唐尧真自圣,野老复何知。táng yáo zhēn zì shèng,yě lǎo fù hé zhī。
晒药能无妇,应门幸有儿。shài yào néng wú fù,yīng mén xìng yǒu ér。
藏书闻禹穴,读记忆仇池。cáng shū wén yǔ xué,dú jì yì chóu chí。
为报鸳行旧,鹪鹩在一枝。wèi bào yuān xíng jiù,jiāo liáo zài yī zhī。

宿赞公房

杜甫

杖锡何来此,秋风已飒然。zhàng xī hé lái cǐ,qiū fēng yǐ sà rán。
雨荒深院菊,霜倒半池莲。yǔ huāng shēn yuàn jú,shuāng dào bàn chí lián。
放逐宁违性,虚空不离禅。fàng zhú níng wéi xìng,xū kōng bù lí chán。
相逢成夜宿,陇月向人圆。xiāng féng chéng yè sù,lǒng yuè xiàng rén yuán。

东楼

杜甫

万里流沙道,西征过北门。wàn lǐ liú shā dào,xī zhēng guò běi mén。
但添新战骨,不返旧征魂。dàn tiān xīn zhàn gǔ,bù fǎn jiù zhēng hún。
楼角临风迥,城阴带水昏。lóu jiǎo lín fēng jiǒng,chéng yīn dài shuǐ hūn。
传声看驿使,送节向河源。chuán shēng kàn yì shǐ,sòng jié xiàng hé yuán。

雨晴

杜甫

天水秋云薄,从西万里风。tiān shuǐ qiū yún báo,cóng xī wàn lǐ fēng。
今朝好晴景,久雨不妨农。jīn cháo hǎo qíng jǐng,jiǔ yǔ bù fáng nóng。
塞柳行疏翠,山梨结小红。sāi liǔ xíng shū cuì,shān lí jié xiǎo hóng。
胡笳楼上发,一雁入高空。hú jiā lóu shàng fā,yī yàn rù gāo kōng。

寓目

杜甫

一县蒲萄熟,秋山苜蓿多。yī xiàn pú táo shú,qiū shān mù xu duō。
关云常带雨,塞水不成河。guān yún cháng dài yǔ,sāi shuǐ bù chéng hé。
羌女轻烽燧,胡儿制骆驼。qiāng nǚ qīng fēng suì,hú ér zhì luò tuó。
自伤迟暮眼,丧乱饱经过。zì shāng chí mù yǎn,sàng luàn bǎo jīng guò。

山寺

杜甫

野寺残僧少,山园细路高。yě sì cán sēng shǎo,shān yuán xì lù gāo。
麝香眠石竹,鹦鹉啄金桃。shè xiāng mián shí zhú,yīng wǔ zhuó jīn táo。
乱石通人过,悬崖置屋牢。luàn shí tōng rén guò,xuán yá zhì wū láo。
上方重阁晚,百里见秋毫。shàng fāng zhòng gé wǎn,bǎi lǐ jiàn qiū háo。