古诗词

送重表侄王砅

杜甫

我之曾祖姑,尔之高祖母。wǒ zhī céng zǔ gū,ěr zhī gāo zǔ mǔ。
尔祖未显时,归为尚书妇。ěr zǔ wèi xiǎn shí,guī wèi shàng shū fù。
隋朝大业末,房杜俱交友。suí cháo dà yè mò,fáng dù jù jiāo yǒu。
长者来在门,荒年自糊口。zhǎng zhě lái zài mén,huāng nián zì hú kǒu。
家贫无供给,客位但箕帚。jiā pín wú gōng gěi,kè wèi dàn jī zhǒu。
俄顷羞颇珍,寂寥人散后。é qǐng xiū pǒ zhēn,jì liáo rén sàn hòu。
入怪鬓发空,吁嗟为之久。rù guài bìn fā kōng,xū jiē wèi zhī jiǔ。
自陈剪髻鬟,鬻市充杯酒。zì chén jiǎn jì huán,yù shì chōng bēi jiǔ。
上云天下乱,宜与英俊厚。shàng yún tiān xià luàn,yí yǔ yīng jùn hòu。
向窃窥数公,经纶亦俱有。xiàng qiè kuī shù gōng,jīng lún yì jù yǒu。
次问最少年,虬髯十八九。cì wèn zuì shǎo nián,qiú rán shí bā jiǔ。
子等成大名,皆因此人手。zi děng chéng dà míng,jiē yīn cǐ rén shǒu。
下云风云合,龙虎一吟吼。xià yún fēng yún hé,lóng hǔ yī yín hǒu。
愿展丈夫雄,得辞儿女丑。yuàn zhǎn zhàng fū xióng,dé cí ér nǚ chǒu。
秦王时在坐,真气惊户牖。qín wáng shí zài zuò,zhēn qì jīng hù yǒu。
及乎贞观初,尚书践台斗。jí hū zhēn guān chū,shàng shū jiàn tái dòu。
夫人常肩舆,上殿称万寿。fū rén cháng jiān yú,shàng diàn chēng wàn shòu。
六宫师柔顺,法则化妃后。liù gōng shī róu shùn,fǎ zé huà fēi hòu。
至尊均嫂叔,盛事垂不朽。zhì zūn jūn sǎo shū,shèng shì chuí bù xiǔ。
凤雏无凡毛,五色非尔曹。fèng chú wú fán máo,wǔ sè fēi ěr cáo。
往者胡作逆,乾坤沸嗷嗷。wǎng zhě hú zuò nì,qián kūn fèi áo áo。
吾客左冯翊,尔家同遁逃。wú kè zuǒ féng yì,ěr jiā tóng dùn táo。
争夺至徒步,块独委蓬蒿。zhēng duó zhì tú bù,kuài dú wěi péng hāo。
逗留热尔肠,十里却呼号。dòu liú rè ěr cháng,shí lǐ què hū hào。
自下所骑马,右持腰间刀。zì xià suǒ qí mǎ,yòu chí yāo jiān dāo。
左牵紫游缰,飞走使我高。zuǒ qiān zǐ yóu jiāng,fēi zǒu shǐ wǒ gāo。
苟活到今日,寸心铭佩牢。gǒu huó dào jīn rì,cùn xīn míng pèi láo。
乱离又聚散,宿昔恨滔滔。luàn lí yòu jù sàn,sù xī hèn tāo tāo。
水花笑白首,春草随青袍。shuǐ huā xiào bái shǒu,chūn cǎo suí qīng páo。
廷评近要津,节制收英髦。tíng píng jìn yào jīn,jié zhì shōu yīng máo。
北驱汉阳传,南泛上泷舠。běi qū hàn yáng chuán,nán fàn shàng lóng dāo。
家声肯坠地,利器当秋毫。jiā shēng kěn zhuì dì,lì qì dāng qiū háo。
番禺亲贤领,筹运神功操。fān yú qīn xián lǐng,chóu yùn shén gōng cāo。
大夫出卢宋,宝贝休脂膏。dà fū chū lú sòng,bǎo bèi xiū zhī gāo。
洞主降接武,海胡舶千艘。dòng zhǔ jiàng jiē wǔ,hǎi hú bó qiān sōu。
我欲就丹砂,跋涉觉身劳。wǒ yù jiù dān shā,bá shè jué shēn láo。
安能陷粪土,有志乘鲸鳌。ān néng xiàn fèn tǔ,yǒu zhì chéng jīng áo。
或骖鸾腾天,聊作鹤鸣皋。huò cān luán téng tiān,liáo zuò hè míng gāo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

即事

杜甫

闻道花门破,和亲事却非。wén dào huā mén pò,hé qīn shì què fēi。
人怜汉公主,生得渡河归。rén lián hàn gōng zhǔ,shēng dé dù hé guī。
秋思抛云髻,腰支胜宝衣。qiū sī pāo yún jì,yāo zhī shèng bǎo yī。
群凶犹索战,回首意多违。qún xiōng yóu suǒ zhàn,huí shǒu yì duō wéi。

遣怀

杜甫

愁眼看霜露,寒城菊自花。chóu yǎn kàn shuāng lù,hán chéng jú zì huā。
天风随断柳,客泪堕清笳。tiān fēng suí duàn liǔ,kè lèi duò qīng jiā。
水净楼阴直,山昏塞日斜。shuǐ jìng lóu yīn zhí,shān hūn sāi rì xié。
夜来归鸟尽,啼杀后栖鸦。yè lái guī niǎo jǐn,tí shā hòu qī yā。

天河

杜甫

常时任显晦,秋至辄分明。cháng shí rèn xiǎn huì,qiū zhì zhé fēn míng。
纵被微云掩,终能永夜清。zòng bèi wēi yún yǎn,zhōng néng yǒng yè qīng。
含星动双阙,伴月照边城。hán xīng dòng shuāng quē,bàn yuè zhào biān chéng。
牛女年年渡,何曾风浪生。niú nǚ nián nián dù,hé céng fēng làng shēng。

初月

杜甫

光细弦岂上,影斜轮未安。guāng xì xián qǐ shàng,yǐng xié lún wèi ān。
微升古塞外,已隐暮云端。wēi shēng gǔ sāi wài,yǐ yǐn mù yún duān。
河汉不改色,关山空自寒。hé hàn bù gǎi sè,guān shān kōng zì hán。
庭前有白露,暗满菊花团。tíng qián yǒu bái lù,àn mǎn jú huā tuán。

归燕

杜甫

不独避霜雪,其如俦侣稀。bù dú bì shuāng xuě,qí rú chóu lǚ xī。
四时无失序,八月自知归。sì shí wú shī xù,bā yuè zì zhī guī。
春色岂相访,众雏还识机。chūn sè qǐ xiāng fǎng,zhòng chú hái shí jī。
故巢傥未毁,会傍主人飞。gù cháo tǎng wèi huǐ,huì bàng zhǔ rén fēi。

捣衣

杜甫

亦知戍不返,秋至拭清砧。yì zhī shù bù fǎn,qiū zhì shì qīng zhēn。
已近苦寒月,况经长别心。yǐ jìn kǔ hán yuè,kuàng jīng zhǎng bié xīn。
宁辞捣熨倦,一寄塞垣深。níng cí dǎo yùn juàn,yī jì sāi yuán shēn。
用尽闺中力,君听空外音。yòng jǐn guī zhōng lì,jūn tīng kōng wài yīn。

促织

杜甫

促织甚微细,哀音何动人。cù zhī shén wēi xì,āi yīn hé dòng rén。
草根吟不稳,床下夜相亲。cǎo gēn yín bù wěn,chuáng xià yè xiāng qīn。
久客得无泪,放妻难及晨。jiǔ kè dé wú lèi,fàng qī nán jí chén。
悲丝与急管,感激异天真。bēi sī yǔ jí guǎn,gǎn jī yì tiān zhēn。

萤火

杜甫

幸因腐草出,敢近太阳飞。xìng yīn fǔ cǎo chū,gǎn jìn tài yáng fēi。
未足临书卷,时能点客衣。wèi zú lín shū juǎn,shí néng diǎn kè yī。
随风隔幔小,带雨傍林微。suí fēng gé màn xiǎo,dài yǔ bàng lín wēi。
十月清霜重,飘零何处归。shí yuè qīng shuāng zhòng,piāo líng hé chù guī。

蒹葭

杜甫

摧折不自守,秋风吹若何。cuī zhé bù zì shǒu,qiū fēng chuī ruò hé。
暂时花戴雪,几处叶沉波。zàn shí huā dài xuě,jǐ chù yè chén bō。
体弱春风早,丛长夜露多。tǐ ruò chūn fēng zǎo,cóng zhǎng yè lù duō。
江湖后摇落,亦恐岁蹉跎。jiāng hú hòu yáo luò,yì kǒng suì cuō tuó。

苦竹

杜甫

青冥亦自守,软弱强扶持。qīng míng yì zì shǒu,ruǎn ruò qiáng fú chí。
味苦夏虫避,丛卑春鸟疑。wèi kǔ xià chóng bì,cóng bēi chūn niǎo yí。
轩墀曾不重,剪伐欲无辞。xuān chí céng bù zhòng,jiǎn fá yù wú cí。
幸近幽人屋,霜根结在兹。xìng jìn yōu rén wū,shuāng gēn jié zài zī。

废畦

杜甫

秋蔬拥霜露,岂敢惜凋残。qiū shū yōng shuāng lù,qǐ gǎn xī diāo cán。
暮景数枝叶,天风吹汝寒。mù jǐng shù zhī yè,tiān fēng chuī rǔ hán。
绿沾泥滓尽,香与岁时阑。lǜ zhān ní zǐ jǐn,xiāng yǔ suì shí lán。
生意春如昨,悲君白玉盘。shēng yì chūn rú zuó,bēi jūn bái yù pán。

夕烽

杜甫

夕峰来不近,每日报平安。xī fēng lái bù jìn,měi rì bào píng ān。
塞上传光小,云边落点残。sāi shàng chuán guāng xiǎo,yún biān luò diǎn cán。
照秦通警急,过陇自艰难。zhào qín tōng jǐng jí,guò lǒng zì jiān nán。
闻道蓬莱殿,千门立马看。wén dào péng lái diàn,qiān mén lì mǎ kàn。

秋笛

杜甫

清商欲尽奏,奏苦血沾衣。qīng shāng yù jǐn zòu,zòu kǔ xuè zhān yī。
他日伤心极,征人白骨归。tā rì shāng xīn jí,zhēng rén bái gǔ guī。
相逢恐恨过,故作发声微。xiāng féng kǒng hèn guò,gù zuò fā shēng wēi。
不见秋云动,悲风稍稍飞。bù jiàn qiū yún dòng,bēi fēng shāo shāo fēi。

送远

杜甫

带甲满天地,胡为君远行。dài jiǎ mǎn tiān dì,hú wèi jūn yuǎn xíng。
亲朋尽一哭,鞍马去孤城。qīn péng jǐn yī kū,ān mǎ qù gū chéng。
草木岁月晚,关河霜雪清。cǎo mù suì yuè wǎn,guān hé shuāng xuě qīng。
别离已昨日,因见古人情。bié lí yǐ zuó rì,yīn jiàn gǔ rén qíng。

观兵

杜甫

北庭送壮士,貔虎数尤多。běi tíng sòng zhuàng shì,pí hǔ shù yóu duō。
精锐旧无敌,边隅今若何。jīng ruì jiù wú dí,biān yú jīn ruò hé。
妖氛拥白马,元帅待雕戈。yāo fēn yōng bái mǎ,yuán shuài dài diāo gē。
莫守邺城下,斩鲸辽海波。mò shǒu yè chéng xià,zhǎn jīng liáo hǎi bō。