古诗词

黄节

北郭展墓

黄节

清明北郭多车马,归客依依起向晨。qīng míng běi guō duō chē mǎ,guī kè yī yī qǐ xiàng chén。
原草渐生回烧日,水禽初变有莺春。yuán cǎo jiàn shēng huí shāo rì,shuǐ qín chū biàn yǒu yīng chūn。
青山原是伤心地,白骨曾为上冢人。qīng shān yuán shì shāng xīn dì,bái gǔ céng wèi shàng zhǒng rén。
四尺崇封宁不识,仆夫犹为辟荆榛。sì chǐ chóng fēng níng bù shí,pū fū yóu wèi pì jīng zhēn。

晚渡珠江岸侧未归

黄节

烟城历历傍舟移,来处回看日向炊。yān chéng lì lì bàng zhōu yí,lái chù huí kàn rì xiàng chuī。
高树翳蝉含雨涩,晚潮随月上江迟。gāo shù yì chán hán yǔ sè,wǎn cháo suí yuè shàng jiāng chí。
侧身我尚酬形影,即景诗难免乱噫。cè shēn wǒ shàng chóu xíng yǐng,jí jǐng shī nán miǎn luàn yī。
损性却缘情未了,欲归何故立多时。sǔn xìng què yuán qíng wèi le,yù guī hé gù lì duō shí。

七月初六日赴沪海上大风

黄节

舵楼时起浪千重,自摄心魂惝恍中。duò lóu shí qǐ làng qiān zhòng,zì shè xīn hún chǎng huǎng zhōng。
飘泊正如秋一叶,寻常经见海多风。piāo pō zhèng rú qiū yī yè,xún cháng jīng jiàn hǎi duō fēng。
高帆鸟翼呜呜黑,落日鱼涎拍拍红。gāo fān niǎo yì wū wū hēi,luò rì yú xián pāi pāi hóng。
坐叹狂流垂未息,送人无那与俱东。zuò tàn kuáng liú chuí wèi xī,sòng rén wú nà yǔ jù dōng。

初到杭州宿三潭晓起望湖

黄节

照眼西湖今始过,晓钟真奈不眠何。zhào yǎn xī hú jīn shǐ guò,xiǎo zhōng zhēn nài bù mián hé。
断虹带雨生初日,森柳排山覆晚荷。duàn hóng dài yǔ shēng chū rì,sēn liǔ pái shān fù wǎn hé。
浅水蓬莱行再见,两堤菱芡已无多。qiǎn shuǐ péng lái xíng zài jiàn,liǎng dī líng qiàn yǐ wú duō。
平时梦想江山处,不独伤心唤渡河。píng shí mèng xiǎng jiāng shān chù,bù dú shāng xīn huàn dù hé。

南屏谒张苍水墓

黄节

斜日南屏溯岸行,疏疏堤柳不胜情。xié rì nán píng sù àn xíng,shū shū dī liǔ bù shèng qíng。
一湖山色分明好,两姓碑题俯仰生。yī hú shān sè fēn míng hǎo,liǎng xìng bēi tí fǔ yǎng shēng。
酒气浃坟秋醊祭,烛光摇树鸟悲鸣。jiǔ qì jiā fén qiū zhuì jì,zhú guāng yáo shù niǎo bēi míng。
彷徨一再临风拜,为告冰槎集刻成。páng huáng yī zài lín fēng bài,wèi gào bīng chá jí kè chéng。

岳坟

黄节

中原十载拜祠堂,不及西湖山更苍。zhōng yuán shí zài bài cí táng,bù jí xī hú shān gèng cāng。
大汉天声垂断绝,万方兵气此潜藏。dà hàn tiān shēng chuí duàn jué,wàn fāng bīng qì cǐ qián cáng。
双坟晚蟀鸣乌石,一市秋茶说岳王。shuāng fén wǎn shuài míng wū shí,yī shì qiū chá shuō yuè wáng。
独有匹夫凭吊去,从来忠愤使人伤。dú yǒu pǐ fū píng diào qù,cóng lái zhōng fèn shǐ rén shāng。

题孤山放鹤亭

黄节

欲寻冈阜更威夷,一水周堂梅万枝。yù xún gāng fù gèng wēi yí,yī shuǐ zhōu táng méi wàn zhī。
天与湖山纳遗句,死无封禅美清时。tiān yǔ hú shān nà yí jù,sǐ wú fēng chán měi qīng shí。
青黄漫惜沟中断,丹雘争怜湖上祠。qīng huáng màn xī gōu zhōng duàn,dān wò zhēng lián hú shàng cí。
等是茂陵身后态,愧君临命一题诗。děng shì mào líng shēn hòu tài,kuì jūn lín mìng yī tí shī。

过灵隐寺见洪杨劫后遗迹

黄节

一峰迎日满清晖,绿瓦红墙委断扉。yī fēng yíng rì mǎn qīng huī,lǜ wǎ hóng qiáng wěi duàn fēi。
去劫百年犹未复,烂泥诸佛竟谁皈。qù jié bǎi nián yóu wèi fù,làn ní zhū fú jìng shuí guī。
古无创业残文教,水欲分湖涌翠微。gǔ wú chuàng yè cán wén jiào,shuǐ yù fēn hú yǒng cuì wēi。
曾为敕题金碧榜,空山无罪亦招非。céng wèi chì tí jīn bì bǎng,kōng shān wú zuì yì zhāo fēi。

登六和塔

黄节

登临已落咸淳后,北望劳劳此际情。dēng lín yǐ luò xián chún hòu,běi wàng láo láo cǐ jì qíng。
吴越坐分秋一色,江湖来与海相争。wú yuè zuò fēn qiū yī sè,jiāng hú lái yǔ hǎi xiāng zhēng。
早枫着叶黄于水,晚柘抽条绿到城。zǎo fēng zhe yè huáng yú shuǐ,wǎn zhè chōu tiáo lǜ dào chéng。
谁向十三州一问,天边惟有塔铃声。shuí xiàng shí sān zhōu yī wèn,tiān biān wéi yǒu tǎ líng shēng。

别西湖兼呈西溪长何庚生丈

黄节

名地阅人谁是主,眼前风景足怀宽。míng dì yuè rén shuí shì zhǔ,yǎn qián fēng jǐng zú huái kuān。
初秋野菊城根晚,一雨湖菱桨尾寒。chū qiū yě jú chéng gēn wǎn,yī yǔ hú líng jiǎng wěi hán。
息壤且寻他日约,好山频为去时看。xī rǎng qiě xún tā rì yuē,hǎo shān pín wèi qù shí kàn。
送人十里雷峰塔,留与西溪旧长官。sòng rén shí lǐ léi fēng tǎ,liú yǔ xī xī jiù zhǎng guān。

临江留别秋枚

黄节

欲留无谓去犹迟,此会行将一再期。yù liú wú wèi qù yóu chí,cǐ huì xíng jiāng yī zài qī。
共惜徐陈虚并世,未应华管异他时。gòng xī xú chén xū bìng shì,wèi yīng huá guǎn yì tā shí。
壮能淡泊吾谁与,秋正萧条别更悲。zhuàng néng dàn pō wú shuí yǔ,qiū zhèng xiāo tiáo bié gèng bēi。
不是故人肠断处,沧江啼雁复何为。bù shì gù rén cháng duàn chù,cāng jiāng tí yàn fù hé wèi。

春晚典衣购书数十部

黄节

典衣原为买书贫,生事初怜渐苦辛。diǎn yī yuán wèi mǎi shū pín,shēng shì chū lián jiàn kǔ xīn。
载籍独寻还此日,典型虽在已无人。zài jí dú xún hái cǐ rì,diǎn xíng suī zài yǐ wú rén。
灯前着影添千卷,海堧回寒过一春。dēng qián zhe yǐng tiān qiān juǎn,hǎi ruán huí hán guò yī chūn。
已换葛裘吾自计,十年键户敢因循。yǐ huàn gé qiú wú zì jì,shí nián jiàn hù gǎn yīn xún。

为黄诏平题绣角笺

黄节

本是临安劫后灰,断笺何意更新裁。běn shì lín ān jié hòu huī,duàn jiān hé yì gèng xīn cái。
百年人物全非旧,一纸沧桑已再来。bǎi nián rén wù quán fēi jiù,yī zhǐ cāng sāng yǐ zài lái。
往事丛残争入眼,水窗明瑟共衔杯。wǎng shì cóng cán zhēng rù yǎn,shuǐ chuāng míng sè gòng xián bēi。
为君题句非缘物,侧理乌阑岂是才。wèi jūn tí jù fēi yuán wù,cè lǐ wū lán qǐ shì cái。

曼殊自日本寄画,作风絮美人,题为“调筝人绘”,命之曰“春愁”,赋此答之

黄节

东海遗书久未裁,殷勤缄札几回开。dōng hǎi yí shū jiǔ wèi cái,yīn qín jiān zhá jǐ huí kāi。
三年为别兼春暮,一纸将愁与画来。sān nián wèi bié jiān chūn mù,yī zhǐ jiāng chóu yǔ huà lái。
入世蛾眉宜众妒,向人风絮有沉哀。rù shì é méi yí zhòng dù,xiàng rén fēng xù yǒu chén āi。
怜君未解幽忧疾,讵为调筝又怨猜。lián jūn wèi jiě yōu yōu jí,jù wèi diào zhēng yòu yuàn cāi。

中秋步月用丁未海上韵

黄节

又将佳节付闲身,独溯城南迤海滨。yòu jiāng jiā jié fù xián shēn,dú sù chéng nán yí hǎi bīn。
万态争看初上月,千秋强忆此宵人。wàn tài zhēng kàn chū shàng yuè,qiān qiū qiáng yì cǐ xiāo rén。
故乡饼果围儿女,短屋灯旗接比邻。gù xiāng bǐng guǒ wéi ér nǚ,duǎn wū dēng qí jiē bǐ lín。
三载客游吾亦倦,渐愁双鬓有霜新。sān zài kè yóu wú yì juàn,jiàn chóu shuāng bìn yǒu shuāng xīn。

自题蒹葭图寄黄宾虹索画

黄节

愁入蒹葭不可寻,闭门谁识溯洄深。chóu rù jiān jiā bù kě xún,bì mén shuí shí sù huí shēn。
江湖一往成回首,风露当前独敛襟。jiāng hú yī wǎng chéng huí shǒu,fēng lù dāng qián dú liǎn jīn。
遗世尚多今日意,怀人空有百年心。yí shì shàng duō jīn rì yì,huái rén kōng yǒu bǎi nián xīn。
凭君为写伤秋句,应与鸣条和独吟。píng jūn wèi xiě shāng qiū jù,yīng yǔ míng tiáo hé dú yín。

题蔡哲夫新得汉六花铜镜拓本

黄节

恨煞蛾眉眼底波,残铜犹得一摩挲。hèn shā é méi yǎn dǐ bō,cán tóng yóu dé yī mó sā。
秋来憔悴知谁见,醉后低徊奈汝何。qiū lái qiáo cuì zhī shuí jiàn,zuì hòu dī huái nài rǔ hé。
顽质尚供当世惜,幽光曾閟古人多。wán zhì shàng gōng dāng shì xī,yōu guāng céng bì gǔ rén duō。
寄言汉镜台中客,莫为新妆更洗磨。jì yán hàn jìng tái zhōng kè,mò wèi xīn zhuāng gèng xǐ mó。

九日同春坡道人登高

黄节

本欲登高避市尘,不知山上有行人。běn yù dēng gāo bì shì chén,bù zhī shān shàng yǒu xíng rén。
千峰落木天为远,万物逢秋气尽辛。qiān fēng luò mù tiān wèi yuǎn,wàn wù féng qiū qì jǐn xīn。
篱菊未开今日雨,霜林争似晚来春。lí jú wèi kāi jīn rì yǔ,shuāng lín zhēng shì wǎn lái chūn。
道人自会当前意,不为重阳一怆神。dào rén zì huì dāng qián yì,bù wèi zhòng yáng yī chuàng shén。

十月十一夜月中有怀曼殊

黄节

四载离悰感索居,忆君南渡又年馀。sì zài lí cóng gǎn suǒ jū,yì jūn nán dù yòu nián yú。
未违踪迹人间世,稍慰平安海外书。wèi wéi zōng jì rén jiān shì,shāo wèi píng ān hǎi wài shū。
向晚梅花才数点,当头明月满前除。xiàng wǎn méi huā cái shù diǎn,dāng tóu míng yuè mǎn qián chú。
绝胜风景怀人地,回首江楼却不如。jué shèng fēng jǐng huái rén dì,huí shǒu jiāng lóu què bù rú。

寒夜读白石道人集题后

黄节

布衣同有后山才,只汝高吟未至哀。bù yī tóng yǒu hòu shān cái,zhǐ rǔ gāo yín wèi zhì āi。
谢朓诗传清似水,樊南心与烛成灰。xiè tiǎo shī chuán qīng shì shuǐ,fán nán xīn yǔ zhú chéng huī。
每从闲处深思得,讵向前人强学来。měi cóng xián chù shēn sī dé,jù xiàng qián rén qiáng xué lái。
今日江西说宗派,嗟卑愁老恐非材。jīn rì jiāng xī shuō zōng pài,jiē bēi chóu lǎo kǒng fēi cái。