古诗词

胡仲弓

梦黄吉甫

胡仲弓

梦传失之妄,昼冀见而想。mèng chuán shī zhī wàng,zhòu jì jiàn ér xiǎng。
岂伊不可怀,而使我心往。qǐ yī bù kě huái,ér shǐ wǒ xīn wǎng。
山林老颠眴,数日占黄壤。shān lín lǎo diān xuàn,shù rì zhàn huáng rǎng。
舟舆来何迟,北望屡惝恍。zhōu yú lái hé chí,běi wàng lǚ chǎng huǎng。
西城荠花时,落魄随两桨。xī chéng jì huā shí,luò pò suí liǎng jiǎng。
岁晚洲渚静,水消烟渺莽。suì wǎn zhōu zhǔ jìng,shuǐ xiāo yān miǎo mǎng。
踌蹰壁上字,期我无乃迋。chóu chú bì shàng zì,qī wǒ wú nǎi wàng。

山中夜闻虎啸

胡仲弓

日落山色黄,樵夫不敢下。rì luò shān sè huáng,qiáo fū bù gǎn xià。
风号万壑哀,鸟雀亦惊怕。fēng hào wàn hè āi,niǎo què yì jīng pà。
人谓斑将军,此地正争霸。rén wèi bān jiāng jūn,cǐ dì zhèng zhēng bà。
数声地欲裂,咆哮直深夜。shù shēng dì yù liè,páo xiāo zhí shēn yè。
道人铁石心,惯听何足讶。dào rén tiě shí xīn,guàn tīng hé zú yà。
若逢万户侯,羽镞不汝赦。ruò féng wàn hù hóu,yǔ zú bù rǔ shè。

僧过涧图

胡仲弓

溪急水摇石,野僧蹑石度。xī jí shuǐ yáo shí,yě sēng niè shí dù。
寒流漾笠影,历险无窘步。hán liú yàng lì yǐng,lì xiǎn wú jiǒng bù。
仆夫后岭来,木末迹樵路。pū fū hòu lǐng lái,mù mò jì qiáo lù。
苍茫盼精蓝,惨澹没烟雾。cāng máng pàn jīng lán,cǎn dàn méi yān wù。
忆昔山中行,顾瞻歌陟岵。yì xī shān zhōng xíng,gù zhān gē zhì hù。
今犹梦见之,觉乃忘其故。jīn yóu mèng jiàn zhī,jué nǎi wàng qí gù。
画师从何知,展玩失毫素。huà shī cóng hé zhī,zhǎn wán shī háo sù。
怅然渺予怀,江乡碧云暮。chàng rán miǎo yǔ huái,jiāng xiāng bì yún mù。

山中闻猿

胡仲弓

山人犹未去,空使山猿惊。shān rén yóu wèi qù,kōng shǐ shān yuán jīng。
迎风坐枯藤,吟作长短声。yíng fēng zuò kū téng,yín zuò zhǎng duǎn shēng。
山猿汝何知,亦有故旧情。shān yuán rǔ hé zhī,yì yǒu gù jiù qíng。
人兮不如猿,冷暖随时生。rén xī bù rú yuán,lěng nuǎn suí shí shēng。
不见求友莺,乔木长嘤嘤。bù jiàn qiú yǒu yīng,qiáo mù zhǎng yīng yīng。

感古十首

胡仲弓

卞氏璧难售,渊明琴本喑。biàn shì bì nán shòu,yuān míng qín běn yīn。
自炫亦可丑,三献机转深。zì xuàn yì kě chǒu,sān xiàn jī zhuǎn shēn。
无弦避俚耳,举世谁知音。wú xián bì lǐ ěr,jǔ shì shuí zhī yīn。
所以古达士,万事何容心。suǒ yǐ gǔ dá shì,wàn shì hé róng xīn。
勿学卞氏璧,请事渊明琴。wù xué biàn shì bì,qǐng shì yuān míng qín。

感古十首

胡仲弓

管蔡厄周公,陈蔡厄夫子。guǎn cài è zhōu gōng,chén cài è fū zi。
圣人于此时,所俟惟一死。shèng rén yú cǐ shí,suǒ qí wéi yī sǐ。
弦歌乃自知,赤舄亦几几。xián gē nǎi zì zhī,chì xì yì jǐ jǐ。
未明周孔心,道统安所恃。wèi míng zhōu kǒng xīn,dào tǒng ān suǒ shì。
天苟丧斯文,坠地扶不起。tiān gǒu sàng sī wén,zhuì dì fú bù qǐ。

感古十首

胡仲弓

豫让口吞炭,智伯头已漆。yù ràng kǒu tūn tàn,zhì bó tóu yǐ qī。
报仇须及晨,安用诈行乞。bào chóu xū jí chén,ān yòng zhà xíng qǐ。
饮器骨已枯,癞哑特小术。yǐn qì gǔ yǐ kū,lài yǎ tè xiǎo shù。
壮士死于义,千古犹一日。zhuàng shì sǐ yú yì,qiān gǔ yóu yī rì。
弃主事雠人,万死奚足恤。qì zhǔ shì chóu rén,wàn sǐ xī zú xù。

感古十首

胡仲弓

相如归全璧,范增撞玉斗。xiāng rú guī quán bì,fàn zēng zhuàng yù dòu。
为主心固同,逆顺异所守。wèi zhǔ xīn gù tóng,nì shùn yì suǒ shǒu。
发怒俱忘身,裂眦欲碎首。fā nù jù wàng shēn,liè zì yù suì shǒu。
此完彼玷缺,尽在一举手。cǐ wán bǐ diàn quē,jǐn zài yī jǔ shǒu。
万形各有敝,斯名长不朽。wàn xíng gè yǒu bì,sī míng zhǎng bù xiǔ。

感古十首

胡仲弓

共工触不周,荆卿悲易水。gòng gōng chù bù zhōu,jīng qīng bēi yì shuǐ。
所遭虽异时,等为血气使。suǒ zāo suī yì shí,děng wèi xuè qì shǐ。
争帝力已穷,报怨反害己。zhēng dì lì yǐ qióng,bào yuàn fǎn hài jǐ。
一为狂夫愚,一为刺客靡。yī wèi kuáng fū yú,yī wèi cì kè mí。
二者俱无成,三叹而已矣。èr zhě jù wú chéng,sān tàn ér yǐ yǐ。

感古十首

胡仲弓

四皓隐商山,子陵隐严濑。sì hào yǐn shāng shān,zi líng yǐn yán lài。
隐身非隐名,清致一何在。yǐn shēn fēi yǐn míng,qīng zhì yī hé zài。
羽翼若为成,狂奴滋故态。yǔ yì ruò wèi chéng,kuáng nú zī gù tài。
一出竟奚为,名被世人卖。yī chū jìng xī wèi,míng bèi shì rén mài。
所以终南山,捷径不可再。suǒ yǐ zhōng nán shān,jié jìng bù kě zài。

感古十首

胡仲弓

范蠡泛五湖,子房从赤松。fàn lí fàn wǔ hú,zi fáng cóng chì sōng。
功成乞身退,明哲保令终。gōng chéng qǐ shēn tuì,míng zhé bǎo lìng zhōng。
彼美二丈夫,世异辙则同。bǐ měi èr zhàng fū,shì yì zhé zé tóng。
此道久不作,利欲尘相蒙。cǐ dào jiǔ bù zuò,lì yù chén xiāng méng。
急流不知返,失脚机阱中。jí liú bù zhī fǎn,shī jiǎo jī jǐng zhōng。

感古十首

胡仲弓

惠连梦春草,江淹梦彩笔。huì lián mèng chūn cǎo,jiāng yān mèng cǎi bǐ。
一梦何足凭,材名繇此出。yī mèng hé zú píng,cái míng yáo cǐ chū。
读书三十年,仅可变形质。dú shū sān shí nián,jǐn kě biàn xíng zhì。
所向如面墙,此语难致诘。suǒ xiàng rú miàn qiáng,cǐ yǔ nán zhì jí。
何事殷武丁,因梦得良弼。hé shì yīn wǔ dīng,yīn mèng dé liáng bì。

感古十首

胡仲弓

杜康精酒法,陆羽修茶经。dù kāng jīng jiǔ fǎ,lù yǔ xiū chá jīng。
标致虽不同,均是劳吾形。biāo zhì suī bù tóng,jūn shì láo wú xíng。
采薇及茹芝,亦掇天地英。cǎi wēi jí rú zhī,yì duō tiān dì yīng。
玄酒非曲糵,或可通神明。xuán jiǔ fēi qū niè,huò kě tōng shén míng。
天不生杜陆,人间无醉醒。tiān bù shēng dù lù,rén jiān wú zuì xǐng。

山中值雨偶成

胡仲弓

山中云气多,忽合即为雨。shān zhōng yún qì duō,hū hé jí wèi yǔ。
垤鹳鸣一声,毒龙戏吞吐。dié guàn míng yī shēng,dú lóng xì tūn tǔ。
翻手覆手间,纷纷不可数。fān shǒu fù shǒu jiān,fēn fēn bù kě shù。
彼苍难致诘,阴晴竟谁主。bǐ cāng nán zhì jí,yīn qíng jìng shuí zhǔ。
此雨只在山,何以泽下土。cǐ yǔ zhǐ zài shān,hé yǐ zé xià tǔ。
阿香推不来,借我霹雳斧。ā xiāng tuī bù lái,jiè wǒ pī lì fǔ。
斫破太虚空,银河漏莫补。zhuó pò tài xū kōng,yín hé lòu mò bǔ。
风云只片时,一施天下溥。fēng yún zhǐ piàn shí,yī shī tiān xià pǔ。

采采歌

胡仲弓

朝采畹中兰,暮采篱下菊。cháo cǎi wǎn zhōng lán,mù cǎi lí xià jú。
采采复采采,终日不盈掬。cǎi cǎi fù cǎi cǎi,zhōng rì bù yíng jū。
为怜芳洁姿,忍受红尘触。wèi lián fāng jié zī,rěn shòu hóng chén chù。
采兰杀风味,采菊盈芬馥。cǎi lán shā fēng wèi,cǎi jú yíng fēn fù。
落英固可飧,何如饱藜藿。luò yīng gù kě sūn,hé rú bǎo lí huò。
秋香亦可纫,何如鸣佩玉。qiū xiāng yì kě rèn,hé rú míng pèi yù。
俾尔全其天,得志在岩谷。bǐ ěr quán qí tiān,dé zhì zài yán gǔ。
所以山中人,终身抱幽独。suǒ yǐ shān zhōng rén,zhōng shēn bào yōu dú。

次陈芸居问讯后村韵

胡仲弓

人心真滟滪,世路多殽函。rén xīn zhēn yàn yù,shì lù duō xiáo hán。
此险久已涉,此味久已谙。cǐ xiǎn jiǔ yǐ shè,cǐ wèi jiǔ yǐ ān。
易节固不可,贫贱分所甘。yì jié gù bù kě,pín jiàn fēn suǒ gān。
浩歌一长慨,书与识者谈。hào gē yī zhǎng kǎi,shū yǔ shí zhě tán。

次陈芸居问讯后村韵

胡仲弓

清夜万感集,风荡云物空。qīng yè wàn gǎn jí,fēng dàng yún wù kōng。
倚楼看星斗,照破泥丸宫。yǐ lóu kàn xīng dòu,zhào pò ní wán gōng。
静观人世人,颠倒醉梦中。jìng guān rén shì rén,diān dào zuì mèng zhōng。
佳趣有谁识,睡觉窗前红。jiā qù yǒu shuí shí,shuì jué chuāng qián hóng。

后村来书有此心如珠有物蒙之之语芸居有诗再用前韵

胡仲弓

襟抱天样宽,万象并包函。jīn bào tiān yàng kuān,wàn xiàng bìng bāo hán。
富贵一虫臂,此理君饱谙。fù guì yī chóng bì,cǐ lǐ jūn bǎo ān。
直语苦如荼,回味留馀甘。zhí yǔ kǔ rú tú,huí wèi liú yú gān。
吟诗秉史笔,未数司马谈。yín shī bǐng shǐ bǐ,wèi shù sī mǎ tán。

后村来书有此心如珠有物蒙之之语芸居有诗再用前韵

胡仲弓

男儿重意气,咄咄宁书空。nán ér zhòng yì qì,duō duō níng shū kōng。
笑人愧邓禹,抵掌随臧宫。xiào rén kuì dèng yǔ,dǐ zhǎng suí zāng gōng。
信是心如珠,有物蒙其中。xìn shì xīn rú zhū,yǒu wù méng qí zhōng。
非珠亦非物,点雪付炉红。fēi zhū yì fēi wù,diǎn xuě fù lú hóng。

晴溪

胡仲弓

晴溪湛如酒,越儿中拍浮。qíng xī zhàn rú jiǔ,yuè ér zhōng pāi fú。
羡之不可学,徙倚溪上楼。xiàn zhī bù kě xué,xǐ yǐ xī shàng lóu。
直下数游鱼,咳唾鱼惊愁。zhí xià shù yóu yú,ké tuò yú jīng chóu。
偷生几漏网,为龙知何秋。tōu shēng jǐ lòu wǎng,wèi lóng zhī hé qiū。