古诗词

晁说之

晁说之

长年何事不悲秋,今日天涯愁复愁。zhǎng nián hé shì bù bēi qiū,jīn rì tiān yá chóu fù chóu。
故国老槐空寂寂,半天归雁自悠悠。gù guó lǎo huái kōng jì jì,bàn tiān guī yàn zì yōu yōu。
故知庾信多清泪,何事陶潜亦白头。gù zhī yǔ xìn duō qīng lèi,hé shì táo qián yì bái tóu。
前日家人带楸叶,求身强健更何求。qián rì jiā rén dài qiū yè,qiú shēn qiáng jiàn gèng hé qiú。

自咏

晁说之

棕篱蕉落贮秋阴,睡足萧然学越吟。zōng lí jiāo luò zhù qiū yīn,shuì zú xiāo rán xué yuè yín。
懒似嵇康初不锻,闲于陶令更无琴。lǎn shì jī kāng chū bù duàn,xián yú táo lìng gèng wú qín。
儿童亦习南朝事,风月应怜北客心。ér tóng yì xí nán cháo shì,fēng yuè yīng lián běi kè xīn。
五世图书幸相逐,鬓毛未许雪霜侵。wǔ shì tú shū xìng xiāng zhú,bìn máo wèi xǔ xuě shuāng qīn。

兴尽

晁说之

兴尽未归增寂寞,却嗟初兴到江城。xīng jǐn wèi guī zēng jì mò,què jiē chū xīng dào jiāng chéng。
春愁不逐杨花散,秋恨还同桂影生。chūn chóu bù zhú yáng huā sàn,qiū hèn hái tóng guì yǐng shēng。
孤学敢期人晤语,危樯何事日峥嵘。gū xué gǎn qī rén wù yǔ,wēi qiáng hé shì rì zhēng róng。
弟兄游宦俱还舍,朝马骖驔禁漏声。dì xiōng yóu huàn jù hái shě,cháo mǎ cān diàn jìn lòu shēng。

有感

晁说之

吏隐两非空百感,涂穷浪迹亦何哉。lì yǐn liǎng fēi kōng bǎi gǎn,tú qióng làng jì yì hé zāi。
波涛远引月华去,风雨常将月色来。bō tāo yuǎn yǐn yuè huá qù,fēng yǔ cháng jiāng yuè sè lái。
孤学有谁同慷慨,独愁无地重徘徊。gū xué yǒu shuí tóng kāng kǎi,dú chóu wú dì zhòng pái huái。
漫谈景德祥符际,几许辞源赋八哀。màn tán jǐng dé xiáng fú jì,jǐ xǔ cí yuán fù bā āi。

落花学义山

晁说之

春来脉脉去轮囷,满地飞英委玉尘。chūn lái mài mài qù lún qūn,mǎn dì fēi yīng wěi yù chén。
荀令香残端有意,石家锦碎更堪珍。xún lìng xiāng cán duān yǒu yì,shí jiā jǐn suì gèng kān zhēn。
目成霄汉星前石,肠断骊驹掌上人。mù chéng xiāo hàn xīng qián shí,cháng duàn lí jū zhǎng shàng rén。
我久飘零本憔悴,为君今日恨轮巾。wǒ jiǔ piāo líng běn qiáo cuì,wèi jūn jīn rì hèn lún jīn。

何事

晁说之

何事千忧自惘然,且看节物异乡边。hé shì qiān yōu zì wǎng rán,qiě kàn jié wù yì xiāng biān。
莺来昨日犹多吃,柳到今朝第几眠。yīng lái zuó rì yóu duō chī,liǔ dào jīn cháo dì jǐ mián。
上巳清明徒颉颃,流觞蹴鞠岂周旋。shàng sì qīng míng tú jié háng,liú shāng cù jū qǐ zhōu xuán。
故知白发因渠得,忍更贪愁忆往年。gù zhī bái fā yīn qú dé,rěn gèng tān chóu yì wǎng nián。

还诸唱和雪诗次韵作二首

晁说之

萧散人间阮始平,轻盈云外董双成。xiāo sàn rén jiān ruǎn shǐ píng,qīng yíng yún wài dǒng shuāng chéng。
飞英试比休争丽,连璧驩言与共明。fēi yīng shì bǐ xiū zhēng lì,lián bì huān yán yǔ gòng míng。
黄竹异时徒思苦,幽兰同调得心倾。huáng zhú yì shí tú sī kǔ,yōu lán tóng diào dé xīn qīng。
何须灞岸蹇驴夜,更学幽人老婢声。hé xū bà àn jiǎn lǘ yè,gèng xué yōu rén lǎo bì shēng。

还诸唱和雪诗次韵作二首

晁说之

胸中块磊若为平,今日相如雪赋成。xiōng zhōng kuài lěi ruò wèi píng,jīn rì xiāng rú xuě fù chéng。
广野喜逢三得白,高山真遇四边明。guǎng yě xǐ féng sān dé bái,gāo shān zhēn yù sì biān míng。
瑶音顾我何能和,玉色烦君几见倾。yáo yīn gù wǒ hé néng hé,yù sè fán jūn jǐ jiàn qīng。
形秽由来惭独目,自怜犹识佩环声。xíng huì yóu lái cán dú mù,zì lián yóu shí pèi huán shēng。

感旧寄上芸叟侍郎

晁说之

于越茫茫羁旅久,函秦落落笑谈中。yú yuè máng máng jī lǚ jiǔ,hán qín luò luò xiào tán zhōng。
曲江烟月新春梦,寒食人家故国风。qū jiāng yān yuè xīn chūn mèng,hán shí rén jiā gù guó fēng。
此际一樽曾邂逅,他时相见更从容。cǐ jì yī zūn céng xiè hòu,tā shí xiāng jiàn gèng cóng róng。
丈人笔力知强健,何事书来不吐虹。zhàng rén bǐ lì zhī qiáng jiàn,hé shì shū lái bù tǔ hóng。

寄韩君表

晁说之

别离何用愁天涯,尘世来由百感赊。bié lí hé yòng chóu tiān yá,chén shì lái yóu bǎi gǎn shē。
白雪恨难逢柳絮,东风悔不识梅花。bái xuě hèn nán féng liǔ xù,dōng fēng huǐ bù shí méi huā。
诗书异户余何有,将相同时君莫夸。shī shū yì hù yú hé yǒu,jiāng xiāng tóng shí jūn mò kuā。
闻道近还思卜筑,好来嵩少共烟霞。wén dào jìn hái sī bo zhù,hǎo lái sōng shǎo gòng yān xiá。

感旧

晁说之

林梢接手百花浮,昔与王孙倚小楼。lín shāo jiē shǒu bǎi huā fú,xī yǔ wáng sūn yǐ xiǎo lóu。
风物无情常自若,男儿何处不堪愁。fēng wù wú qíng cháng zì ruò,nán ér hé chù bù kān chóu。
兰成只忆江南老,丞相难忘洛下游。lán chéng zhǐ yì jiāng nán lǎo,chéng xiāng nán wàng luò xià yóu。
今日天涯送春泪,不堪更为种瓜侯。jīn rì tiān yá sòng chūn lèi,bù kān gèng wèi zhǒng guā hóu。

二十六弟寄和江子我竹夫人诗一首爱其巧思戏作二首

晁说之

莫愁妩媚主人卢,纤质交竿巧得模。mò chóu wǔ mèi zhǔ rén lú,xiān zhì jiāo gān qiǎo dé mó。
绿粉敢争红粉丽,鱼轩休比鹤轩疏。lǜ fěn gǎn zhēng hóng fěn lì,yú xuān xiū bǐ hè xuān shū。
女英漫对湘君泣,子政徒青天禄书。nǚ yīng màn duì xiāng jūn qì,zi zhèng tú qīng tiān lù shū。
夹膝得名何不韵,秋来卧病竟何如。jiā xī dé míng hé bù yùn,qiū lái wò bìng jìng hé rú。

二十六弟寄和江子我竹夫人诗一首爱其巧思戏作二首

晁说之

寥寥故国漫玄卢,内子可怜殊不模。liáo liáo gù guó màn xuán lú,nèi zi kě lián shū bù mó。
拟比封君宁有实,欲为节妇亦何疏。nǐ bǐ fēng jūn níng yǒu shí,yù wèi jié fù yì hé shū。
且休深妒斫桃树,枉是多愁织锦书。qiě xiū shēn dù zhuó táo shù,wǎng shì duō chóu zhī jǐn shū。
贫士一妻常不饱,更烦讥谪几人如。pín shì yī qī cháng bù bǎo,gèng fán jī zhé jǐ rén rú。

复次韵寄子我四首

晁说之

柴门仅付一寒卢,不内不妻深有模。chái mén jǐn fù yī hán lú,bù nèi bù qī shēn yǒu mó。
每与筼筜同缱绻,好来箕帚共萧疏。měi yǔ yún dāng tóng qiǎn quǎn,hǎo lái jī zhǒu gòng xiāo shū。
谢娘莫道能联句,郑婢无烦亦读书。xiè niáng mò dào néng lián jù,zhèng bì wú fán yì dú shū。
前日㛹娟今不见,头槌眼臼却能如。qián rì pián juān jīn bù jiàn,tóu chuí yǎn jiù què néng rú。

复次韵寄子我四首

晁说之

何须晚嫁独伤卢,云母无媒自纳模。hé xū wǎn jià dú shāng lú,yún mǔ wú méi zì nà mó。
虹断美人情不竞,雨回神女分还疏。hóng duàn měi rén qíng bù jìng,yǔ huí shén nǚ fēn hái shū。
敢同孙寿巧为态,颇称江淹懒著书。gǎn tóng sūn shòu qiǎo wèi tài,pǒ chēng jiāng yān lǎn zhù shū。
叹息火笼俱丽质,当年风韵本何如。tàn xī huǒ lóng jù lì zhì,dāng nián fēng yùn běn hé rú。

复次韵寄子我四首

晁说之

当年配马莫嘲卢,今日化龙还寝模。dāng nián pèi mǎ mò cháo lú,jīn rì huà lóng hái qǐn mó。
麈尾虽长君不妒,搔头漫短我能疏。zhǔ wěi suī zhǎng jūn bù dù,sāo tóu màn duǎn wǒ néng shū。
夜寒青女难携手,海阔麻姑肯寄书。yè hán qīng nǚ nán xié shǒu,hǎi kuò má gū kěn jì shū。
五色笔归空婉娩,幽篁残梦自常如。wǔ sè bǐ guī kōng wǎn miǎn,yōu huáng cán mèng zì cháng rú。

复次韵寄子我四首

晁说之

汾阳勋业重彤卢,凉霍同封不世模。fén yáng xūn yè zhòng tóng lú,liáng huò tóng fēng bù shì mó。
贫士岂知燕玉暖,幽眠莫共腻香疏。pín shì qǐ zhī yàn yù nuǎn,yōu mián mò gòng nì xiāng shū。
从容耻与石为弟,寤寐欣逢仙降书。cóng róng chǐ yǔ shí wèi dì,wù mèi xīn féng xiān jiàng shū。
若是双流参六贵,锦围绣被又焉如。ruò shì shuāng liú cān liù guì,jǐn wéi xiù bèi yòu yān rú。

次韵和韩君表怀归见寄

晁说之

旅梦何为喜别嵩,移云当日自栽松。lǚ mèng hé wèi xǐ bié sōng,yí yún dāng rì zì zāi sōng。
公孙勋业忽垂意,逋客烟霞岂不容。gōng sūn xūn yè hū chuí yì,bū kè yān xiá qǐ bù róng。
笑语若同游下泽,鸡豚亦共卧高舂。xiào yǔ ruò tóng yóu xià zé,jī tún yì gòng wò gāo chōng。
莫夸有力先归去,恐愧朝蝉与暮虹。mò kuā yǒu lì xiān guī qù,kǒng kuì cháo chán yǔ mù hóng。

余寄和冲弟竹夫人诗并寄子我六首后征其类

晁说之

风流何处有崔卢,委曲此君为我模。fēng liú hé chù yǒu cuī lú,wěi qū cǐ jūn wèi wǒ mó。
草梦枕仙幽意在,烛奴灯婢故情疏。cǎo mèng zhěn xiān yōu yì zài,zhú nú dēng bì gù qíng shū。
偶人飘荡泥何恨,居士神通木漫书。ǒu rén piāo dàng ní hé hèn,jū shì shén tōng mù màn shū。
叶可作冠聊复尔,恨为如意亦何如。yè kě zuò guān liáo fù ěr,hèn wèi rú yì yì hé rú。

哭程伯威

晁说之

程子音书岁月赊,几年泉下始咨嗟。chéng zi yīn shū suì yuè shē,jǐ nián quán xià shǐ zī jiē。
孤忠曾奏三千牍,绝艺宁论十四家。gū zhōng céng zòu sān qiān dú,jué yì níng lùn shí sì jiā。
白发父号无泪绝,青箱儿恨有尘遮。bái fā fù hào wú lèi jué,qīng xiāng ér hèn yǒu chén zhē。
人生到此成何事,第二碑成亦漫夸。rén shēng dào cǐ chéng hé shì,dì èr bēi chéng yì màn kuā。