古诗词

虞俦

和郁簿

虞俦

长笑刘郎赋大钧,强将神理质诸人。zhǎng xiào liú láng fù dà jūn,qiáng jiāng shén lǐ zhì zhū rén。
泛观万物皆刍狗,天地谁知本不仁。fàn guān wàn wù jiē chú gǒu,tiān dì shuí zhī běn bù rén。

姜邦杰以四绝见寄因和之

虞俦

当年宝婺我为州,锦里先生得唱酬。dāng nián bǎo wù wǒ wèi zhōu,jǐn lǐ xiān shēng dé chàng chóu。
一自江头分袂后,至今空想暮云愁。yī zì jiāng tóu fēn mèi hòu,zhì jīn kōng xiǎng mù yún chóu。

姜邦杰以四绝见寄因和之

虞俦

州县丰登公事少,凝香燕寝只吟哦。zhōu xiàn fēng dēng gōng shì shǎo,níng xiāng yàn qǐn zhǐ yín ó。
乐天长短三千首,争似斯民击壤歌。lè tiān zhǎng duǎn sān qiān shǒu,zhēng shì sī mín jī rǎng gē。

姜邦杰以四绝见寄因和之

虞俦

梅山诗集到中都,囊括三江带五湖。méi shān shī jí dào zhōng dōu,náng kuò sān jiāng dài wǔ hú。
却许严诗编杜集,傍观应作丈人乌。què xǔ yán shī biān dù jí,bàng guān yīng zuò zhàng rén wū。

姜邦杰以四绝见寄因和之

虞俦

少日清文结主知,斋坛授钺及耆颐。shǎo rì qīng wén jié zhǔ zhī,zhāi tán shòu yuè jí qí yí。
人生得意今如许,须信穷人不是诗。rén shēng dé yì jīn rú xǔ,xū xìn qióng rén bù shì shī。

和王宰见戏二绝

虞俦

南浦晴来涨绿波,他乡春事已无多。nán pǔ qíng lái zhǎng lǜ bō,tā xiāng chūn shì yǐ wú duō。
禅心总作空花观,孤负尊前一曲歌。chán xīn zǒng zuò kōng huā guān,gū fù zūn qián yī qū gē。

和王宰见戏二绝

虞俦

风来瑟瑟暮生波,雨后阶前榆荚多。fēng lái sè sè mù shēng bō,yǔ hòu jiē qián yú jiá duō。
隔叶黄鹂漫愁思,定应春晚不能歌。gé yè huáng lí màn chóu sī,dìng yīng chūn wǎn bù néng gē。

和林正甫韵

虞俦

门外东风自在狂,雨晴深院日偏长。mén wài dōng fēng zì zài kuáng,yǔ qíng shēn yuàn rì piān zhǎng。
鸣鸠唤妇声声切,赖是年来已沐肠。míng jiū huàn fù shēng shēng qiè,lài shì nián lái yǐ mù cháng。

和林正甫韵

虞俦

间关得侣情尤重,冷淡论交味更长。jiān guān dé lǚ qíng yóu zhòng,lěng dàn lùn jiāo wèi gèng zhǎng。
纵使出门还有碍,几多世路险羊肠。zòng shǐ chū mén hái yǒu ài,jǐ duō shì lù xiǎn yáng cháng。

和遇太学三友

虞俦

师门泰华一高峰,天遣云龙处处逢。shī mén tài huá yī gāo fēng,tiān qiǎn yún lóng chù chù féng。
肯赠明珠须及早,蛾眉端不浪为容。kěn zèng míng zhū xū jí zǎo,é méi duān bù làng wèi róng。

和汉老弟留衢

虞俦

眼中犀角无馀子,膝下荆兰总一般。yǎn zhōng xī jiǎo wú yú zi,xī xià jīng lán zǒng yī bān。
纵有家声报消息,未如一见始心安。zòng yǒu jiā shēng bào xiāo xī,wèi rú yī jiàn shǐ xīn ān。

赠耘老弟韵

虞俦

夜永青缸一点明,雨声著瓦似荷声。yè yǒng qīng gāng yī diǎn míng,yǔ shēng zhù wǎ shì hé shēng。
何人高卧西窗下,先觉凉从枕簟生。hé rén gāo wò xī chuāng xià,xiān jué liáng cóng zhěn diàn shēng。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

自笑为容非白璧,从渠入耳有黄华。zì xiào wèi róng fēi bái bì,cóng qú rù ěr yǒu huáng huá。
一行作吏浑无况,两眼新来病有花。yī xíng zuò lì hún wú kuàng,liǎng yǎn xīn lái bìng yǒu huā。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

风前无赖花飞急,少待须臾莫仓卒。fēng qián wú lài huā fēi jí,shǎo dài xū yú mò cāng zú。
不堪姚魏遽飘零,尚有酴醾能秀发。bù kān yáo wèi jù piāo líng,shàng yǒu tú mí néng xiù fā。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

春尽园林莺懒唤,日长官舍雀堪罗。chūn jǐn yuán lín yīng lǎn huàn,rì zhǎng guān shě què kān luó。
二毛老去浑无用,一掬愁来不奈多。èr máo lǎo qù hún wú yòng,yī jū chóu lái bù nài duō。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

几多白白与红红,争似淮山小桂丛。jǐ duō bái bái yǔ hóng hóng,zhēng shì huái shān xiǎo guì cóng。
簿领沈迷春又过,枉教二十四番风。bù lǐng shěn mí chūn yòu guò,wǎng jiào èr shí sì fān fēng。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

有酒不浇坟上土,浮花浪蕊何须数。yǒu jiǔ bù jiāo fén shàng tǔ,fú huā làng ruǐ hé xū shù。
营巢燕子恰迎风,逐妇鹁鸪还唤雨。yíng cháo yàn zi qià yíng fēng,zhú fù bó gū hái huàn yǔ。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

割鸡自叹非初意,有底徘徊绊此身。gē jī zì tàn fēi chū yì,yǒu dǐ pái huái bàn cǐ shēn。
官事未知何日了,溪边谁识望云人。guān shì wèi zhī hé rì le,xī biān shuí shí wàng yún rén。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

三春已过二春了,十日那无一日晴。sān chūn yǐ guò èr chūn le,shí rì nà wú yī rì qíng。
已是飘零成老丑,更怜行乐负平生。yǐ shì piāo líng chéng lǎo chǒu,gèng lián xíng lè fù píng shēng。

汉老弟寄和花发多风雨人生足别离韵十绝因和之

虞俦

照坐雕盘花一簇,满瓮葡萄酒新绿。zhào zuò diāo pán huā yī cù,mǎn wèng pú táo jiǔ xīn lǜ。
那知身后更浮名,若论眼前不翅足。nà zhī shēn hòu gèng fú míng,ruò lùn yǎn qián bù chì zú。