古诗词

送李少宾赴举

皎然

岂谓江南别,心如塞上行。qǐ wèi jiāng nán bié,xīn rú sāi shàng xíng。
苦云摇阵色,乱木搅秋声。kǔ yún yáo zhèn sè,luàn mù jiǎo qiū shēng。
周谷雨未散,汉河流尚横。zhōu gǔ yǔ wèi sàn,hàn hé liú shàng héng。
春司迟尔策,方用静妖兵。chūn sī chí ěr cè,fāng yòng jìng yāo bīng。
皎然

皎然

僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。 皎然的作品>>

猜您喜欢

薛卿教长行歌

皎然

桂阳仙柳道家说,昔传苏君今是薛。guì yáng xiān liǔ dào jiā shuō,xī chuán sū jūn jīn shì xuē。
聊将握槊偶时人,便被人间称冠绝。liáo jiāng wò shuò ǒu shí rén,biàn bèi rén jiān chēng guān jué。
黄杨文局龟螭蟠,琢成骰子双琅玕。huáng yáng wén jú guī chī pán,zuó chéng tóu zi shuāng láng gān。
初疑月破云中堕,复怪星移指下攒。chū yí yuè pò yún zhōng duò,fù guài xīng yí zhǐ xià zǎn。
谁识兵奇势可保,坐看将军上一道。shuí shí bīng qí shì kě bǎo,zuò kàn jiāng jūn shàng yī dào。
有时彩王非所希,笑击单于出重围。yǒu shí cǎi wáng fēi suǒ xī,xiào jī dān yú chū zhòng wéi。
凫惊隼击疾若飞,左顾右盻生光辉。fú jīng sǔn jī jí ruò fēi,zuǒ gù yòu xì shēng guāng huī。
家本联姻汉戚里,身是长安贵公子。jiā běn lián yīn hàn qī lǐ,shēn shì zhǎng ān guì gōng zi。
名高艺绝何翩翩,几回决胜君王前。míng gāo yì jué hé piān piān,jǐ huí jué shèng jūn wáng qián。
扈游长乐与祈年,人望青云白日边。hù yóu zhǎng lè yǔ qí nián,rén wàng qīng yún bái rì biān。
谪宦江南岁阴晚,还将此道聊自遣。zhé huàn jiāng nán suì yīn wǎn,hái jiāng cǐ dào liáo zì qiǎn。
繇来君子行最长,予亦知君寄心远。yáo lái jūn zi xíng zuì zhǎng,yǔ yì zhī jūn jì xīn yuǎn。

桃花石枕歌送安吉康丞

皎然

君吏桃州尚奇迹,桃州采得桃花石。jūn lì táo zhōu shàng qí jì,táo zhōu cǎi dé táo huā shí。
烂疑朝日照已舒,含似春风吹未坼。làn yí cháo rì zhào yǐ shū,hán shì chūn fēng chuī wèi chè。
圭璋特达世所珍,吾知此物亦其伦。guī zhāng tè dá shì suǒ zhēn,wú zhī cǐ wù yì qí lún。
应羡花开不凋悴,应嘉玉片无缁磷。yīng xiàn huā kāi bù diāo cuì,yīng jiā yù piàn wú zī lín。
立性坚刚平若砥,君子偏将交道比。lì xìng jiān gāng píng ruò dǐ,jūn zi piān jiāng jiāo dào bǐ。
何人亦秉坚刚姿,吾见君心得如此。hé rén yì bǐng jiān gāng zī,wú jiàn jūn xīn dé rú cǐ。
君心所好我独知,别多见少长相思。jūn xīn suǒ hǎo wǒ dú zhī,bié duō jiàn shǎo zhǎng xiāng sī。
从来赏玩安左右,万里提携君莫辞。cóng lái shǎng wán ān zuǒ yòu,wàn lǐ tí xié jūn mò cí。

赋得吴王送女潮歌送李判官之河中府

皎然

见说吴王送女时,行宫直到荆溪口。jiàn shuō wú wáng sòng nǚ shí,xíng gōng zhí dào jīng xī kǒu。
溪上千年送女潮,为感吴王至今有。xī shàng qiān nián sòng nǚ cháo,wèi gǎn wú wáng zhì jīn yǒu。
乃知昔人繇志诚,流水无情翻有情。nǎi zhī xī rén yáo zhì chéng,liú shuǐ wú qíng fān yǒu qíng。
平波忽起二三尺,此上疑与神仙宅。píng bō hū qǐ èr sān chǐ,cǐ shàng yí yǔ shén xiān zhái。
今人犹望荆之湄,长令望者增所思。jīn rén yóu wàng jīng zhī méi,zhǎng lìng wàng zhě zēng suǒ sī。
吴王已殁女不返,潮水无情那有期。wú wáng yǐ mò nǚ bù fǎn,cháo shuǐ wú qíng nà yǒu qī。
溪草何草号帝女,溪竹何竹号湘妃。xī cǎo hé cǎo hào dì nǚ,xī zhú hé zhú hào xiāng fēi。
灵涛旦暮自堪伤,的烁婵娟又争发。líng tāo dàn mù zì kān shāng,de shuò chán juān yòu zhēng fā。
客归千里自兹始,览古高歌感行子。kè guī qiān lǐ zì zī shǐ,lǎn gǔ gāo gē gǎn xíng zi。
不知别后相见期,君意何如此潮水。bù zhī bié hòu xiāng jiàn qī,jūn yì hé rú cǐ cháo shuǐ。

观李中丞洪二美人唱歌轧筝歌

皎然

君家双美姬,善歌工筝人莫知。jūn jiā shuāng měi jī,shàn gē gōng zhēng rén mò zhī。
轧用蜀竹弦楚丝,清哇宛转声相随。yà yòng shǔ zhú xián chǔ sī,qīng wa wǎn zhuǎn shēng xiāng suí。
夜静酒阑佳月前,高张水引何渊渊。yè jìng jiǔ lán jiā yuè qián,gāo zhāng shuǐ yǐn hé yuān yuān。
美人矜名曲不误,蹙响时时如迸泉。měi rén jīn míng qū bù wù,cù xiǎng shí shí rú bèng quán。
赵琴素所嘉,齐讴世称绝。zhào qín sù suǒ jiā,qí ōu shì chēng jué。
筝歌一动凡音辍,凝弦且莫停金罍。zhēng gē yī dòng fán yīn chuò,níng xián qiě mò tíng jīn léi。
淫声已阕雅声来,游鱼噞喁鹤裴回,主人高情始为开。yín shēng yǐ què yǎ shēng lái,yóu yú yǎn yóng hè péi huí,zhǔ rén gāo qíng shǐ wèi kāi。
高情放浪出常格,偶世有名道无迹。gāo qíng fàng làng chū cháng gé,ǒu shì yǒu míng dào wú jì。
勋业先登上将科,文章已冠诸人籍。xūn yè xiān dēng shàng jiāng kē,wén zhāng yǐ guān zhū rén jí。
每笑石崇无道情,轻身重色祸亦成。měi xiào shí chóng wú dào qíng,qīng shēn zhòng sè huò yì chéng。
君有佳人当禅伴,于中不废学无生。jūn yǒu jiā rén dāng chán bàn,yú zhōng bù fèi xué wú shēng。
爱君天然性寡欲,家贫禄薄常知足。ài jūn tiān rán xìng guǎ yù,jiā pín lù báo cháng zhī zú。
谪官无愠如古人,交道忘言比前躅。zhé guān wú yùn rú gǔ rén,jiāo dào wàng yán bǐ qián zhú。
不意全家万里来,湖中再见春山绿。bù yì quán jiā wàn lǐ lái,hú zhōng zài jiàn chūn shān lǜ。
吴兴公舍幽且闲,何妨寄隐在其间。wú xīng gōng shě yōu qiě xián,hé fáng jì yǐn zài qí jiān。
时议名齐谢太傅,更看携妓似东山。shí yì míng qí xiè tài fù,gèng kàn xié jì shì dōng shān。

陈氏童子草书歌

皎然

书家孺子有奇名,天然大草令人惊。shū jiā rú zi yǒu qí míng,tiān rán dà cǎo lìng rén jīng。
僧虔老时把笔法,孺子如今皆暗合。sēng qián lǎo shí bǎ bǐ fǎ,rú zi rú jīn jiē àn hé。
飙挥电洒眼不及,但觉毫端鸣飒飒。biāo huī diàn sǎ yǎn bù jí,dàn jué háo duān míng sà sà。
有时作点险且能,太行片石看欲崩。yǒu shí zuò diǎn xiǎn qiě néng,tài xíng piàn shí kàn yù bēng。
偶然长掣浓入燥,少室枯松欹不倒。ǒu rán zhǎng chè nóng rù zào,shǎo shì kū sōng yī bù dào。
夏室炎炎少人欢,山轩日色在阑干。xià shì yán yán shǎo rén huān,shān xuān rì sè zài lán gàn。
桐花飞尽子规思,主人高歌兴不至。tóng huā fēi jǐn zi guī sī,zhǔ rén gāo gē xīng bù zhì。
浊醪不饮嫌昏沈,欲玩草书开我襟。zhuó láo bù yǐn xián hūn shěn,yù wán cǎo shū kāi wǒ jīn。
龙爪状奇鼠须锐,水笺白皙越人惠。lóng zhǎo zhuàng qí shǔ xū ruì,shuǐ jiān bái xī yuè rén huì。
王家小令草最狂,为予洒出惊腾势。wáng jiā xiǎo lìng cǎo zuì kuáng,wèi yǔ sǎ chū jīng téng shì。

饮茶歌送郑容

皎然

丹丘羽人轻玉食,采茶饮之生羽翼。dān qiū yǔ rén qīng yù shí,cǎi chá yǐn zhī shēng yǔ yì。
名藏仙府世空知,骨化云宫人不识。míng cáng xiān fǔ shì kōng zhī,gǔ huà yún gōng rén bù shí。
云山童子调金铛,楚人茶经虚得名。yún shān tóng zi diào jīn dāng,chǔ rén chá jīng xū dé míng。
霜天半夜芳草折,烂漫缃花啜又生。shuāng tiān bàn yè fāng cǎo zhé,làn màn xiāng huā chuài yòu shēng。
赏君此茶祛我疾,使人胸中荡忧慄。shǎng jūn cǐ chá qū wǒ jí,shǐ rén xiōng zhōng dàng yōu lì。
日上香垆情未毕,醉踏虎溪云,高歌送君出。rì shàng xiāng lú qíng wèi bì,zuì tà hǔ xī yún,gāo gē sòng jūn chū。

花石长枕歌答章居士赠

皎然

楚山有石郢人琢,琢成长枕知是玉。chǔ shān yǒu shí yǐng rén zuó,zuó chéng zhǎng zhěn zhī shì yù。
全疑冰片坐恐销,间发花丛惊不足。quán yí bīng piàn zuò kǒng xiāo,jiān fā huā cóng jīng bù zú。
赠予比之金琅玕,琼花烂熳浮席端。zèng yǔ bǐ zhī jīn láng gān,qióng huā làn màn fú xí duān。
吾师道吾不执宝,今日感君因执看。wú shī dào wú bù zhí bǎo,jīn rì gǎn jūn yīn zhí kàn。
试叩铿然应清律,纤尘不留蝇敢拂。shì kòu kēng rán yīng qīng lǜ,xiān chén bù liú yíng gǎn fú。
万物皆因造化资,如何独负清贞质。wàn wù jiē yīn zào huà zī,rú hé dú fù qīng zhēn zhì。
南山有云鹄在空,长松为我生凉风。nán shān yǒu yún gǔ zài kōng,zhǎng sōng wèi wǒ shēng liáng fēng。
高友朗咏乐其中,行住四仪皆道意。gāo yǒu lǎng yǒng lè qí zhōng,xíng zhù sì yí jiē dào yì。
不学小乘一曲士,唯将此物安座隅,取次闲眠有禅味。bù xué xiǎo chéng yī qū shì,wéi jiāng cǐ wù ān zuò yú,qǔ cì xián mián yǒu chán wèi。

观王右丞维沧洲图歌

皎然

沧洲误是真,萋萋忽盈视。cāng zhōu wù shì zhēn,qī qī hū yíng shì。
便有春渚情,褰裳掇芳芷。biàn yǒu chūn zhǔ qíng,qiān shang duō fāng zhǐ。
飒然风至草不动,始悟丹青得如此。sà rán fēng zhì cǎo bù dòng,shǐ wù dān qīng dé rú cǐ。
丹青变化不可寻,翻空作有移人心。dān qīng biàn huà bù kě xún,fān kōng zuò yǒu yí rén xīn。
犹言雨色斜拂座,乍似水凉来入襟。yóu yán yǔ sè xié fú zuò,zhà shì shuǐ liáng lái rù jīn。
沧洲说近三湘口,谁知卷得在君手。cāng zhōu shuō jìn sān xiāng kǒu,shuí zhī juǎn dé zài jūn shǒu。
披图拥褐临水时,翛然不异沧洲叟。pī tú yōng hè lín shuǐ shí,xiāo rán bù yì cāng zhōu sǒu。

洞庭山维谅上人院阶前孤生橘树歌

皎然

洞庭仙山但生橘,不生凡木与梨栗。dòng tíng xiān shān dàn shēng jú,bù shēng fán mù yǔ lí lì。
真子无私自不栽,感得一株阶下出。zhēn zi wú sī zì bù zāi,gǎn dé yī zhū jiē xià chū。
细叶繁枝委露新,四时常绿不关春。xì yè fán zhī wěi lù xīn,sì shí cháng lǜ bù guān chūn。
若言此物无道性,何意孤生来就人。ruò yán cǐ wù wú dào xìng,hé yì gū shēng lái jiù rén。
二月三月山初暖,最爱低檐数枝短。èr yuè sān yuè shān chū nuǎn,zuì ài dī yán shù zhī duǎn。
白花不用乌衔来,自有风吹手中满,九月十月争破颜。bái huā bù yòng wū xián lái,zì yǒu fēng chuī shǒu zhōng mǎn,jiǔ yuè shí yuè zhēng pò yán。
金实离离色殷殷,一夜天晴香满山。jīn shí lí lí sè yīn yīn,yī yè tiān qíng xiāng mǎn shān。
天生珍木异于俗,俗士来逢不敢触。tiān shēng zhēn mù yì yú sú,sú shì lái féng bù gǎn chù。
清阴独步禅起时,徙倚前看看不足。qīng yīn dú bù chán qǐ shí,xǐ yǐ qián kàn kàn bù zú。

春夜赋得漉水囊歌送郑明府

皎然

吴缣楚练何白皙,居士持来遗禅客。wú jiān chǔ liàn hé bái xī,jū shì chí lái yí chán kè。
禅客能裁漉水囊,不用衣工秉刀尺。chán kè néng cái lù shuǐ náng,bù yòng yī gōng bǐng dāo chǐ。
先师遗我式无缺,一滤一翻心敢赊。xiān shī yí wǒ shì wú quē,yī lǜ yī fān xīn gǎn shē。
夕望东峰思漱盥,昽昽斜月悬灯纱。xī wàng dōng fēng sī shù guàn,lóng lóng xié yuè xuán dēng shā。
徙倚花前漏初断,白猿争啸惊禅伴。xǐ yǐ huā qián lòu chū duàn,bái yuán zhēng xiào jīng chán bàn。
玉瓶徐泻赏涓涓,溅著莲衣水珠满。yù píng xú xiè shǎng juān juān,jiàn zhù lián yī shuǐ zhū mǎn。
因识仁人为宦情,还如漉水爱苍生。yīn shí rén rén wèi huàn qíng,hái rú lù shuǐ ài cāng shēng。
聊歌一曲与君别,莫忘寒泉见底清。liáo gē yī qū yǔ jūn bié,mò wàng hán quán jiàn dǐ qīng。

湛处士枸杞架歌

皎然

天生灵草生灵地,误生人间人不贵。tiān shēng líng cǎo shēng líng dì,wù shēng rén jiān rén bù guì。
独君井上有一根,始觉人间众芳草。dú jūn jǐng shàng yǒu yī gēn,shǐ jué rén jiān zhòng fāng cǎo。
拖线垂丝宜曙看,裴回满架何珊珊。tuō xiàn chuí sī yí shǔ kàn,péi huí mǎn jià hé shān shān。
春风亦解爱此物,袅袅时来傍香实。chūn fēng yì jiě ài cǐ wù,niǎo niǎo shí lái bàng xiāng shí。
湿云缀叶摆不去,翠羽衔花惊畏失。shī yún zhuì yè bǎi bù qù,cuì yǔ xián huā jīng wèi shī。
肯羡孤松不凋色,皇天正气肃不得。kěn xiàn gū sōng bù diāo sè,huáng tiān zhèng qì sù bù dé。
我独全生异此辈,顺时荣落不相背。wǒ dú quán shēng yì cǐ bèi,shùn shí róng luò bù xiāng bèi。
孤松自被斧斤伤,独我柔枝保无害。gū sōng zì bèi fǔ jīn shāng,dú wǒ róu zhī bǎo wú hài。
黄油酒囊石棋局,吾羡湛生心出俗。huáng yóu jiǔ náng shí qí jú,wú xiàn zhàn shēng xīn chū sú。
撷芳生影风洒怀,其致翛然此中足。xié fāng shēng yǐng fēng sǎ huái,qí zhì xiāo rán cǐ zhōng zú。

观裴秀才松石障歌

皎然

谁工此松唯拂墨,巧思丹青营不得。shuí gōng cǐ sōng wéi fú mò,qiǎo sī dān qīng yíng bù dé。
初写松梢风正生,此中势与真松争。chū xiě sōng shāo fēng zhèng shēng,cǐ zhōng shì yǔ zhēn sōng zhēng。
高柯细叶动飒飒,乍听幽飗如有声。gāo kē xì yè dòng sà sà,zhà tīng yōu liú rú yǒu shēng。
左右双松更奇绝,龙鳞麈尾仍半折。zuǒ yòu shuāng sōng gèng qí jué,lóng lín zhǔ wěi réng bàn zhé。
经春寒色聚不散,逼座阴阴将下雪。jīng chūn hán sè jù bù sàn,bī zuò yīn yīn jiāng xià xuě。
荆门石状凌玙璠,蹙成数片倚松根。jīng mén shí zhuàng líng yú fán,cù chéng shù piàn yǐ sōng gēn。
何年茜茜苔黏迹,几夜潺潺水击痕。hé nián qiàn qiàn tái nián jì,jǐ yè chán chán shuǐ jī hén。
裴生诗家后来客,为我开图玩松石。péi shēng shī jiā hòu lái kè,wèi wǒ kāi tú wán sōng shí。
对之自有高世心,何事劳君上山屐。duì zhī zì yǒu gāo shì xīn,hé shì láo jūn shàng shān jī。

送顾处士歌

皎然

吴门顾子予早闻,风貌真古谁似君。wú mén gù zi yǔ zǎo wén,fēng mào zhēn gǔ shuí shì jūn。
人中黄宪与颜子,物表孤高将片云。rén zhōng huáng xiàn yǔ yán zi,wù biǎo gū gāo jiāng piàn yún。
性背时人高且逸,平生好古无俦匹。xìng bèi shí rén gāo qiě yì,píng shēng hǎo gǔ wú chóu pǐ。
醉书在箧称绝伦,神画开厨怕飞出。zuì shū zài qiè chēng jué lún,shén huà kāi chú pà fēi chū。
谢氏檀郎亦可俦,道情还似我家流。xiè shì tán láng yì kě chóu,dào qíng hái shì wǒ jiā liú。
安贫日日读书坐,不见将名干五侯。ān pín rì rì dú shū zuò,bù jiàn jiāng míng gàn wǔ hóu。
知君别业长洲外,欲行秋田循畎浍。zhī jūn bié yè zhǎng zhōu wài,yù xíng qiū tián xún quǎn huì。
门前便取觳觫乘,腰上还将鹿卢佩。mén qián biàn qǔ hú sù chéng,yāo shàng hái jiāng lù lú pèi。
禅子有情非世情,御荈贡馀聊赠行。chán zi yǒu qíng fēi shì qíng,yù chuǎn gòng yú liáo zèng xíng。
满道喧喧遇君别,争窥玉润与冰清。mǎn dào xuān xuān yù jūn bié,zhēng kuī yù rùn yǔ bīng qīng。

水精数珠歌

皎然

西方真人为行密,臂上记珠皎如日。xī fāng zhēn rén wèi xíng mì,bì shàng jì zhū jiǎo rú rì。
佛名无著心亦空,珠去珠来体常一。fú míng wú zhù xīn yì kōng,zhū qù zhū lái tǐ cháng yī。
谁道佛身千万身,重重只向心中出。shuí dào fú shēn qiān wàn shēn,zhòng zhòng zhǐ xiàng xīn zhōng chū。

兵后西日溪行

皎然

一从清气上为天,仙叟何年见乾海。yī cóng qīng qì shàng wèi tiān,xiān sǒu hé nián jiàn qián hǎi。
黄河几度浊复清,此水如今未曾改。huáng hé jǐ dù zhuó fù qīng,cǐ shuǐ rú jīn wèi céng gǎi。
西寻仙人渚,误入桃花穴。xī xún xiān rén zhǔ,wù rù táo huā xué。
风吹花片使我迷,时时问山惊踏雪。fēng chuī huā piàn shǐ wǒ mí,shí shí wèn shān jīng tà xuě。
石梁丹灶意更奇,春草不生多故辙。shí liáng dān zào yì gèng qí,chūn cǎo bù shēng duō gù zhé。
我来隐道非隐身,如今世上无风尘。wǒ lái yǐn dào fēi yǐn shēn,rú jīn shì shàng wú fēng chén。
路是武陵路,人非秦代人。lù shì wǔ líng lù,rén fēi qín dài rén。
饭松得高侣,濯足偶清津。fàn sōng dé gāo lǚ,zhuó zú ǒu qīng jīn。
数片昔贤磐石在,几回并坐戴纶巾。shù piàn xī xián pán shí zài,jǐ huí bìng zuò dài lún jīn。