古诗词

云顶山

薛绍彭

山压众峰首,寺占紫云顶。shān yā zhòng fēng shǒu,sì zhàn zǐ yún dǐng。
西游金泉来,登山缓归轸。xī yóu jīn quán lái,dēng shān huǎn guī zhěn。
昨暮下三峡,出谷已延颈。zuó mù xià sān xiá,chū gǔ yǐ yán jǐng。
山名高剑外,回首陋前岭。shān míng gāo jiàn wài,huí shǒu lòu qián lǐng。
跻攀困难到,赖此昼亦永。jī pān kùn nán dào,lài cǐ zhòu yì yǒng。
巍巍石城出,步步松径引。wēi wēi shí chéng chū,bù bù sōng jìng yǐn。
青霄屋万楹,下俯二川境。qīng xiāo wū wàn yíng,xià fǔ èr chuān jìng。
玉垒连金雁,西轩列阡畛。yù lěi lián jīn yàn,xī xuān liè qiān zhěn。
青城与岷峨,天际暮云隐。qīng chéng yǔ mín é,tiān jì mù yún yǐn。
少城白烟里,水墨澹微影。shǎo chéng bái yān lǐ,shuǐ mò dàn wēi yǐng。
江流一练带,不复辨渔艇。jiāng liú yī liàn dài,bù fù biàn yú tǐng。
东惭梓隘阙,右喜锦川迥。dōng cán zǐ ài quē,yòu xǐ jǐn chuān jiǒng。
磐陀石不转,枯蘖弄芒颖。pán tuó shí bù zhuǎn,kū niè nòng máng yǐng。
四更月未出,蕙帐天风紧。sì gèng yuè wèi chū,huì zhàng tiān fēng jǐn。
客行弊帤垢,到此凡虑屏。kè xíng bì rú gòu,dào cǐ fán lǜ píng。
暂时方外游,聊惬素心静。zàn shí fāng wài yóu,liáo qiè sù xīn jìng。
明朝武江路,拘窘逐炎景。míng cháo wǔ jiāng lù,jū jiǒng zhú yán jǐng。

薛绍彭

宋河中万泉人,字道祖,号翠微居士。薛向子。哲宗元祐元年官承事郎、监上清太平宫。历少府监丞,累官秘阁修撰、知梓潼路漕。工书,擅行、正、草诸体,取法晋唐,格度严谨,自成一家。与米芾为书画友,书法并称“米薛”。 薛绍彭的作品>>

猜您喜欢

奉寄鲁直学士

薛绍彭

瘴地经行促棹讴,周南太史几年留。zhàng dì jīng xíng cù zhào ōu,zhōu nán tài shǐ jǐ nián liú。
后来遥识犹青眼,别久悬知半白头。hòu lái yáo shí yóu qīng yǎn,bié jiǔ xuán zhī bàn bái tóu。
宋玉又经巫峡去,谪仙初罢夜郎游。sòng yù yòu jīng wū xiá qù,zhé xiān chū bà yè láng yóu。
长江风水追难及,怅望春波一叶舟。zhǎng jiāng fēng shuǐ zhuī nán jí,chàng wàng chūn bō yī yè zhōu。

左绵山中多青松风俗贱之止供樵爨之用郡斋僧刹不见一本余过而太息辄讽通守晋伯移植佳处使人知为可贵东川距绵百里馀入境遂不复有晋伯因以为惠沿流而来至此皆活作诗述谢并代简师道史君

薛绍彭

越王楼下种成行,濯濯分来一苇杭。yuè wáng lóu xià zhǒng chéng xíng,zhuó zhuó fēn lái yī wěi háng。
偃盖可须千岁干,封条已傲九秋霜。yǎn gài kě xū qiān suì gàn,fēng tiáo yǐ ào jiǔ qiū shuāng。
含风便有笙竽韵,带雨偏垂玉露光。hán fēng biàn yǒu shēng yú yùn,dài yǔ piān chuí yù lù guāng。
免作爨烟茅屋底,华轩自在拂云长。miǎn zuò cuàn yān máo wū dǐ,huá xuān zì zài fú yún zhǎng。

和巨济韵

薛绍彭

通泉字法出官奴,日日临池恨不如。tōng quán zì fǎ chū guān nú,rì rì lín chí hèn bù rú。
双鲤可无轻素练,数行惟作硬黄书。shuāng lǐ kě wú qīng sù liàn,shù xíng wéi zuò yìng huáng shū。
乡关何处三秦路,马足经年万里馀。xiāng guān hé chù sān qín lù,mǎ zú jīng nián wàn lǐ yú。
多谢玉华宫畔客,新诗未觉故人疏。duō xiè yù huá gōng pàn kè,xīn shī wèi jué gù rén shū。

白石潭

薛绍彭

轻舟系石依蒹葭,春后清江便是家。qīng zhōu xì shí yī jiān jiā,chūn hòu qīng jiāng biàn shì jiā。
蓬底爨烟将稚子,共携渔网晒晴沙。péng dǐ cuàn yān jiāng zhì zi,gòng xié yú wǎng shài qíng shā。

荼蘼

薛绍彭

野白荼蘼夹路长,迎风不断挹浓芳。yě bái tú mí jiā lù zhǎng,yíng fēng bù duàn yì nóng fāng。
凤池荀令曾来否,几许薰炉敌此香。fèng chí xún lìng céng lái fǒu,jǐ xǔ xūn lú dí cǐ xiāng。

经行三首

薛绍彭

辩士祠边半岭松,不容凡木乱江风。biàn shì cí biān bàn lǐng sōng,bù róng fán mù luàn jiāng fēng。
筇枝拄到峰头阁,天籁都归十八公。qióng zhī zhǔ dào fēng tóu gé,tiān lài dōu guī shí bā gōng。

经行三首

薛绍彭

水石相迎击目新,两峰秀色引朱轮。shuǐ shí xiāng yíng jī mù xīn,liǎng fēng xiù sè yǐn zhū lún。
使君自比兰亭后,金字磨崖更几人。shǐ jūn zì bǐ lán tíng hòu,jīn zì mó yá gèng jǐ rén。

经行三首

薛绍彭

月分圆影委金波,峰面无尘莹不磨。yuè fēn yuán yǐng wěi jīn bō,fēng miàn wú chén yíng bù mó。
应是飞仙梳洗处,碧台青绶挂云萝。yīng shì fēi xiān shū xǐ chù,bì tái qīng shòu guà yún luó。

皇华

薛绍彭

橘树松林绿径长,竹篱萦绕当城隍。jú shù sōng lín lǜ jìng zhǎng,zhú lí yíng rào dāng chéng huáng。
皇华何异投荒客,已过山川是夜郎。huáng huá hé yì tóu huāng kè,yǐ guò shān chuān shì yè láng。

诗一首

薛绍彭

东晋风流胜事多,一时人物尽消磨。dōng jìn fēng liú shèng shì duō,yī shí rén wù jǐn xiāo mó。
不因醉本兰亭在,后世谁知旧永和。bù yīn zuì běn lán tíng zài,hòu shì shuí zhī jiù yǒng hé。

崇宁元年闰六月廿五日道祖再按盐亭经光禄坂留题顿轩

薛绍彭

光禄坂高盐亭东,潼江直下如弯弓。guāng lù bǎn gāo yán tíng dōng,tóng jiāng zhí xià rú wān gōng。
山长水远快望眼,少陵过后名不空。shān zhǎng shuǐ yuǎn kuài wàng yǎn,shǎo líng guò hòu míng bù kōng。
当时江山意不在,草动怕贼悲途穷。dāng shí jiāng shān yì bù zài,cǎo dòng pà zéi bēi tú qióng。
客行益远心益泰,即今何羡开元中。kè xíng yì yuǎn xīn yì tài,jí jīn hé xiàn kāi yuán zhōng。

和米芾李公照家二王以前帖宜倾囊购取寄诗

薛绍彭

圣草神踪手自持,心潜模范识前规。shèng cǎo shén zōng shǒu zì chí,xīn qián mó fàn shí qián guī。
惜哉法书垂世久,妙帖堂堂或见遗。xī zāi fǎ shū chuí shì jiǔ,miào tiē táng táng huò jiàn yí。
宝章大轴首尾俱,破古欺世完使离。bǎo zhāng dà zhóu shǒu wěi jù,pò gǔ qī shì wán shǐ lí。
当时鉴目独子著,有如痼病工难医。dāng shí jiàn mù dú zi zhù,yǒu rú gù bìng gōng nán yī。
至今所收上卷五,流传未免识者嗤。zhì jīn suǒ shōu shàng juǎn wǔ,liú chuán wèi miǎn shí zhě chī。
世间无论有晋魏,几人解得真唐隋。shì jiān wú lùn yǒu jìn wèi,jǐ rén jiě dé zhēn táng suí。
文皇鉴定号得士,河南精识能穷微。wén huáng jiàn dìng hào dé shì,hé nán jīng shí néng qióng wēi。
即今未必无褚獠,宁馨动俗千金赀。jí jīn wèi bì wú chǔ liáo,níng xīn dòng sú qiān jīn zī。
古囊织褾可复得,白玉为躞黄金题。gǔ náng zhī biǎo kě fù dé,bái yù wèi xiè huáng jīn tí。

和米芾为梁唐不收慰问帖寄诗

薛绍彭

圣贤尺牍间,吊问相酬答。shèng xián chǐ dú jiān,diào wèn xiāng chóu dá。
下笔或无意,兴合自妍捷。xià bǐ huò wú yì,xīng hé zì yán jié。
名迹后人贵,品第分真杂。míng jì hòu rén guì,pǐn dì fēn zhēn zá。
前世无大度,危乱相乘蹑。qián shì wú dà dù,wēi luàn xiāng chéng niè。
白发如莲帽,騧马似瓜贴。bái fā rú lián mào,guā mǎ shì guā tiē。
触事为不祥,凶语弃玉躞。chù shì wèi bù xiáng,xiōng yǔ qì yù xiè。
料简纯吉书,乃有十七帖。liào jiǎn chún jí shū,nǎi yǒu shí qī tiē。
当时博搜访,所得固已狭。dāng shí bó sōu fǎng,suǒ dé gù yǐ xiá。
于此半千岁,历世同灰劫。yú cǐ bàn qiān suì,lì shì tóng huī jié。
真圣扫忌讳,尽入淳化箧。zhēn shèng sǎo jì huì,jǐn rù chún huà qiè。
巍巍覆载量,细事见广业。wēi wēi fù zài liàng,xì shì jiàn guǎng yè。
唐人工临写,野马成百叠。táng rén gōng lín xiě,yě mǎ chéng bǎi dié。
硬黄脱真迹,勾填本摹榻。yìng huáng tuō zhēn jì,gōu tián běn mó tà。
今惟典刑在,后世皆可法。jīn wéi diǎn xíng zài,hòu shì jiē kě fǎ。

和米芾越竹纸诗

薛绍彭

书便莹滑如碑版,古来精纸惟闻茧。shū biàn yíng huá rú bēi bǎn,gǔ lái jīng zhǐ wéi wén jiǎn。
杵成剡竹光凌乱,何用区区书素练。chǔ chéng shàn zhú guāng líng luàn,hé yòng qū qū shū sù liàn。
细分浓淡可评墨,副以溪岩难乏砚。xì fēn nóng dàn kě píng mò,fù yǐ xī yán nán fá yàn。
世间此语谁复知,千里同风未相见。shì jiān cǐ yǔ shuí fù zhī,qiān lǐ tóng fēng wèi xiāng jiàn。

论笔砚间物

薛绍彭

研滴须琉璃,镇纸须金虎。yán dī xū liú lí,zhèn zhǐ xū jīn hǔ。
格笔须白玉,研磨须墨古。gé bǐ xū bái yù,yán mó xū mò gǔ。
越竹滑如苔,更须加万杵。yuè zhú huá rú tái,gèng xū jiā wàn chǔ。
自封翰墨卿,一书当千户。zì fēng hàn mò qīng,yī shū dāng qiān hù。
2112