古诗词

赠白龙洞刘道人歌

张伯端

玉走金飞两曜忙,始闻花发又秋霜。yù zǒu jīn fēi liǎng yào máng,shǐ wén huā fā yòu qiū shuāng。
徒夸篯寿千来岁,也似云中一电光。tú kuā jiān shòu qiān lái suì,yě shì yún zhōng yī diàn guāng。
一电光,何太速,百年都来三万日。yī diàn guāng,hé tài sù,bǎi nián dōu lái sān wàn rì。
其间寒暑互煎熬,不觉童颜暗中失。qí jiān hán shǔ hù jiān áo,bù jué tóng yán àn zhōng shī。
纵有儿孙满眼前,却成恩爱转牵缠。zòng yǒu ér sūn mǎn yǎn qián,què chéng ēn ài zhuǎn qiān chán。
及乎精竭身枯朽,谁解教君暂驻延。jí hū jīng jié shēn kū xiǔ,shuí jiě jiào jūn zàn zhù yán。
暂驻延,既无计,不免将身归水逝。zàn zhù yán,jì wú jì,bù miǎn jiāng shēn guī shuǐ shì。
但看古往圣贤人,几个解留身在世。dàn kàn gǔ wǎng shèng xián rén,jǐ gè jiě liú shēn zài shì。
身在世,也有方,只为时人没度量。shēn zài shì,yě yǒu fāng,zhǐ wèi shí rén méi dù liàng。
竞向山中寻草木,伏铅制汞点丹阳。jìng xiàng shān zhōng xún cǎo mù,fú qiān zhì gǒng diǎn dān yáng。
点丹阳,事迥别,须向坎中求赤血。diǎn dān yáng,shì jiǒng bié,xū xiàng kǎn zhōng qiú chì xuè。
捉来离位制阴精,配合调和有时节。zhuō lái lí wèi zhì yīn jīng,pèi hé diào hé yǒu shí jié。
时节正,用媒人,金公姹女结亲姻。shí jié zhèng,yòng méi rén,jīn gōng chà nǚ jié qīn yīn。
金公偏好骑白虎,姹女常驾赤龙身。jīn gōng piān hǎo qí bái hǔ,chà nǚ cháng jià chì lóng shēn。
虎来静坐秋山里,龙向碧潭奋身起。hǔ lái jìng zuò qiū shān lǐ,lóng xiàng bì tán fèn shēn qǐ。
两兽相逢战一场,波浪奔腾如鼎沸。liǎng shòu xiāng féng zhàn yī chǎng,bō làng bēn téng rú dǐng fèi。
黄婆丁老助威灵,撼动乾坤走神鬼。huáng pó dīng lǎo zhù wēi líng,hàn dòng qián kūn zǒu shén guǐ。
须臾战罢云雨收,种个玄珠在泥底。xū yú zhàn bà yún yǔ shōu,zhǒng gè xuán zhū zài ní dǐ。
从此根芽渐长成,随时灌溉抱真精。cóng cǐ gēn yá jiàn zhǎng chéng,suí shí guàn gài bào zhēn jīng。
十月脱胎吞入口,不觉凡身已有灵。shí yuè tuō tāi tūn rù kǒu,bù jué fán shēn yǐ yǒu líng。
此个事,世间稀,不是等闲人得知。cǐ gè shì,shì jiān xī,bù shì děng xián rén dé zhī。
夙世若无仙骨分,容易如何得遇之。sù shì ruò wú xiān gǔ fēn,róng yì rú hé dé yù zhī。
得遇之,宜便炼,都缘光景急如箭。dé yù zhī,yí biàn liàn,dōu yuán guāng jǐng jí rú jiàn。
要取鱼时须结罾,莫待临渊空叹羡。yào qǔ yú shí xū jié zēng,mò dài lín yuān kōng tàn xiàn。
闻君知药已多年,何不收心炼汞铅。wén jūn zhī yào yǐ duō nián,hé bù shōu xīn liàn gǒng qiān。
休教烛被风吹灭,六道轮回莫怨天。xiū jiào zhú bèi fēng chuī miè,liù dào lún huí mò yuàn tiān。
近来世上人多诈,尽著布衣称道者。jìn lái shì shàng rén duō zhà,jǐn zhù bù yī chēng dào zhě。
问他金木是何般,噤口无言如害哑。wèn tā jīn mù shì hé bān,jìn kǒu wú yán rú hài yǎ。
却去伏气与休粮,别有门庭道路长。què qù fú qì yǔ xiū liáng,bié yǒu mén tíng dào lù zhǎng。
君不见破迷歌里说,太乙含真法最良。jūn bù jiàn pò mí gē lǐ shuō,tài yǐ hán zhēn fǎ zuì liáng。
莫怪言辞多狂劣,只教时人难鉴别。mò guài yán cí duō kuáng liè,zhǐ jiào shí rén nán jiàn bié。
惟君心与我心同,方敢倾怀向君说。wéi jūn xīn yǔ wǒ xīn tóng,fāng gǎn qīng huái xiàng jūn shuō。

张伯端

宋台州天台人,一名用成,字平叔,号紫阳。相传神宗熙宁中游蜀,遇异人传授丹法。尝著《悟真篇》,授河东马处厚。元丰中卒,年九十九。 张伯端的作品>>

猜您喜欢

三界惟心

张伯端

三界惟心妙理,万物非此非彼。sān jiè wéi xīn miào lǐ,wàn wù fēi cǐ fēi bǐ。
无一物非我心,无一物是我己。wú yī wù fēi wǒ xīn,wú yī wù shì wǒ jǐ。

心经颂

张伯端

蕴谛根尘空色,都无一法堪言。yùn dì gēn chén kōng sè,dōu wú yī fǎ kān yán。
颠倒之见已尽,寂静之体翛然。diān dào zhī jiàn yǐ jǐn,jì jìng zhī tǐ xiāo rán。

禅定指迷歌

张伯端

如来禅性如水,体静风波自止。rú lái chán xìng rú shuǐ,tǐ jìng fēng bō zì zhǐ。
兴居湛湛常清,不独坐时方是。xīng jū zhàn zhàn cháng qīng,bù dú zuò shí fāng shì。
今人静坐取证,不道全在见性。jīn rén jìng zuò qǔ zhèng,bù dào quán zài jiàn xìng。
性于见里若明,见向性中自定。xìng yú jiàn lǐ ruò míng,jiàn xiàng xìng zhōng zì dìng。
定成慧用无穷,是名诸佛神通。dìng chéng huì yòng wú qióng,shì míng zhū fú shén tōng。
几欲究其体用,但见十方虚空。jǐ yù jiū qí tǐ yòng,dàn jiàn shí fāng xū kōng。
空中杳无一物,亦无希夷恍惚。kōng zhōng yǎo wú yī wù,yì wú xī yí huǎng hū。
希恍既不可寻,寻之却成乖失。xī huǎng jì bù kě xún,xún zhī què chéng guāi shī。
只此乖失两字,不可执为凭据。zhǐ cǐ guāi shī liǎng zì,bù kě zhí wèi píng jù。
本心尚乃如空,岂有得失能所。běn xīn shàng nǎi rú kōng,qǐ yǒu dé shī néng suǒ。
但将万法遣除,遣令净尽无馀。dàn jiāng wàn fǎ qiǎn chú,qiǎn lìng jìng jǐn wú yú。
豁然圆明自现,便与诸佛无殊。huō rán yuán míng zì xiàn,biàn yǔ zhū fú wú shū。
色身为我桎梏,且恁和光混俗。sè shēn wèi wǒ zhì gù,qiě nèn hé guāng hùn sú。
举动一切无心,争甚是非荣辱。jǔ dòng yī qiè wú xīn,zhēng shén shì fēi róng rǔ。
生身只是寄居,逆旅主号毗卢。shēng shēn zhǐ shì jì jū,nì lǚ zhǔ hào pí lú。
毗卢不来不去,乃知生灭无馀。pí lú bù lái bù qù,nǎi zhī shēng miè wú yú。
或问毗卢何似,只为有相不是。huò wèn pí lú hé shì,zhǐ wèi yǒu xiāng bù shì。
眼前叶叶尘尘,尘叶非同非异。yǎn qián yè yè chén chén,chén yè fēi tóng fēi yì。
况此尘尘叶叶,个个释迦迦叶。kuàng cǐ chén chén yè yè,gè gè shì jiā jiā yè。
异则万籁皆鸣,同则一风都摄。yì zé wàn lài jiē míng,tóng zé yī fēng dōu shè。
若要认得摩尼,莫道得法方知。ruò yào rèn dé mó ní,mò dào dé fǎ fāng zhī。
有病用他药疗,病差药更何施。yǒu bìng yòng tā yào liáo,bìng chà yào gèng hé shī。
心迷须假法照,心悟法更不要。xīn mí xū jiǎ fǎ zhào,xīn wù fǎ gèng bù yào。
又如昏镜得磨,痕垢自然灭了。yòu rú hūn jìng dé mó,hén gòu zì rán miè le。
本为心法皆妄,故令难尽诸相。běn wèi xīn fǎ jiē wàng,gù lìng nán jǐn zhū xiāng。
诸相离了何如,是名至真无上。zhū xiāng lí le hé rú,shì míng zhì zhēn wú shàng。
若欲庄严佛土,平等行慈救苦。ruò yù zhuāng yán fú tǔ,píng děng xíng cí jiù kǔ。
菩提本愿虽深,切莫相中有取。pú tí běn yuàn suī shēn,qiè mò xiāng zhōng yǒu qǔ。
此为福慧双圆,当来授记居先。cǐ wèi fú huì shuāng yuán,dāng lái shòu jì jū xiān。
断常纤尘有染,却于诸佛无缘。duàn cháng xiān chén yǒu rǎn,què yú zhū fú wú yuán。
翻念凡夫迷执,尽被情爱染习。fān niàn fán fū mí zhí,jǐn bèi qíng ài rǎn xí。
只为贪著情多,常生胎卵化湿。zhǐ wèi tān zhù qíng duō,cháng shēng tāi luǎn huà shī。
学道须教猛烈,无情心刚似铁。xué dào xū jiào měng liè,wú qíng xīn gāng shì tiě。
直饶父母妻儿,又与他人何别。zhí ráo fù mǔ qī ér,yòu yǔ tā rén hé bié。
常守一颗圆光,不见可欲思量。cháng shǒu yī kē yuán guāng,bù jiàn kě yù sī liàng。
万法一时无著,说甚地狱天堂。wàn fǎ yī shí wú zhù,shuō shén dì yù tiān táng。
然后我命在我,空中无升无堕。rán hòu wǒ mìng zài wǒ,kōng zhōng wú shēng wú duò。
出没诸佛土中,不离菩提本坐。chū méi zhū fú tǔ zhōng,bù lí pú tí běn zuò。
观音三十二应,我当亦从中证。guān yīn sān shí èr yīng,wǒ dāng yì cóng zhōng zhèng。
化现不可思议,尽出逍遥之性。huà xiàn bù kě sī yì,jǐn chū xiāo yáo zhī xìng。
我是无心禅客,凡事不会拣择。wǒ shì wú xīn chán kè,fán shì bù huì jiǎn zé。
昔时一个黑牛,今日浑身总白。xī shí yī gè hēi niú,jīn rì hún shēn zǒng bái。
有时自歌自笑,傍人道我神少。yǒu shí zì gē zì xiào,bàng rén dào wǒ shén shǎo。
争知被褐之形,内怀无价之宝。zhēng zhī bèi hè zhī xíng,nèi huái wú jià zhī bǎo。
更若见我谈空,恰似囫囵吞枣。gèng ruò jiàn wǒ tán kōng,qià shì hú lún tūn zǎo。
此法唯佛能知,凡愚岂解相表。cǐ fǎ wéi fú néng zhī,fán yú qǐ jiě xiāng biǎo。
兼有修禅上人,只学斗口合唇。jiān yǒu xiū chán shàng rén,zhǐ xué dòu kǒu hé chún。
夸我问答敏急,却元不识主人。kuā wǒ wèn dá mǐn jí,què yuán bù shí zhǔ rén。
盖是寻枝摘叶,不解穷究本根。gài shì xún zhī zhāi yè,bù jiě qióng jiū běn gēn。
得根枝叶自茂,无根枝叶难存。dé gēn zhī yè zì mào,wú gēn zhī yè nán cún。
便逞已握灵珠,转于人我难除。biàn chěng yǐ wò líng zhū,zhuǎn yú rén wǒ nán chú。
与我灵源妙觉,远隔千里之殊。yǔ wǒ líng yuán miào jué,yuǎn gé qiān lǐ zhī shū。
此辈可伤可笑,空说积年学道。cǐ bèi kě shāng kě xiào,kōng shuō jī nián xué dào。
心高不肯问人,枉使一生虚老。xīn gāo bù kěn wèn rén,wǎng shǐ yī shēng xū lǎo。
乃是愚迷钝根,邪见业重为因。nǎi shì yú mí dùn gēn,xié jiàn yè zhòng wèi yīn。
若向此生不悟,后世争免沉沦。ruò xiàng cǐ shēng bù wù,hòu shì zhēng miǎn chén lún。
138«45678910