古诗词

寄题向伯元敦止堂

胡宏

君不闻伊挚初耕有莘野,禄之弗顾千驷马。jūn bù wén yī zhì chū gēng yǒu shēn yě,lù zhī fú gù qiān sì mǎ。
春作秋成随老农,贫贱甘心万人下。chūn zuò qiū chéng suí lǎo nóng,pín jiàn gān xīn wàn rén xià。
一朝幡然感三聘,五就成汤五就夏。yī cháo fān rán gǎn sān pìn,wǔ jiù chéng tāng wǔ jiù xià。
悠悠如云行太空,竟使三风变为雅。yōu yōu rú yún xíng tài kōng,jìng shǐ sān fēng biàn wèi yǎ。
东西南北赖来苏,天下农夫谁似者。dōng xī nán běi lài lái sū,tiān xià nóng fū shuí shì zhě。
又不闻傅说安身操板筑,远离世间名与禄。yòu bù wén fù shuō ān shēn cāo bǎn zhù,yuǎn lí shì jiān míng yǔ lù。
那知商帝梦中形,远近搜求不容伏。nà zhī shāng dì mèng zhōng xíng,yuǎn jìn sōu qiú bù róng fú。
草茅夕起朝为相,俾后从绳正如木。cǎo máo xī qǐ cháo wèi xiāng,bǐ hòu cóng shéng zhèng rú mù。
四海俊乂咸风从,跋扈诸侯尽臣仆。sì hǎi jùn yì xián fēng cóng,bá hù zhū hóu jǐn chén pū。
功成止见颜容改,了了壮心无反覆。gōng chéng zhǐ jiàn yán róng gǎi,le le zhuàng xīn wú fǎn fù。
平生懒性愿退藏,退藏恐遂成荒唐。píng shēng lǎn xìng yuàn tuì cáng,tuì cáng kǒng suì chéng huāng táng。
因求古人作鉴戒,管宁华歆情所当。yīn qiú gǔ rén zuò jiàn jiè,guǎn níng huá xīn qíng suǒ dāng。
齐名遁迹俱锄菜,掷之不顾为人量。qí míng dùn jì jù chú cài,zhì zhī bù gù wèi rén liàng。
诗书俎豆化辽海,威武富贵何披猖。shī shū zǔ dòu huà liáo hǎi,wēi wǔ fù guì hé pī chāng。
初年虚名大可耻,末路高风纾思长。chū nián xū míng dà kě chǐ,mò lù gāo fēng shū sī zhǎng。
有志君当学伊傅,忘情我不傲羲皇。yǒu zhì jūn dāng xué yī fù,wàng qíng wǒ bù ào xī huáng。
愿如幼安有终始,进退一致宜加详。yuàn rú yòu ān yǒu zhōng shǐ,jìn tuì yī zhì yí jiā xiáng。

胡宏

宋建宁崇安人,字仁仲,号五峰。胡安国子。幼师杨时、侯仲良,而卒传其父之学。优游衡山下二十余年,张栻师事之。高宗绍兴中,以荫补官,不调。秦桧死,被召,以疾辞。有《知言》、《皇王大纪》、《五峰集》。 胡宏的作品>>

猜您喜欢

碧泉九日有感

胡宏

祝融地势东南俯,西北星辰拱汉关。zhù róng dì shì dōng nán fǔ,xī běi xīng chén gǒng hàn guān。
冷落山河凭玉几,凋残名物损朱颜。lěng luò shān hé píng yù jǐ,diāo cán míng wù sǔn zhū yán。
西风凛凛鹏空抟,朔雪飘飘雁亦寒。xī fēng lǐn lǐn péng kōng tuán,shuò xuě piāo piāo yàn yì hán。
正恐中原消息断,问谁曾到五陵间。zhèng kǒng zhōng yuán xiāo xī duàn,wèn shuí céng dào wǔ líng jiān。

碧泉九日有感

胡宏

云日韬光山水幽,亭亭风送雁来秋。yún rì tāo guāng shān shuǐ yōu,tíng tíng fēng sòng yàn lái qiū。
当时祓禊千华好,今日登临万叶愁。dāng shí fú xì qiān huá hǎo,jīn rì dēng lín wàn yè chóu。
刻蜡桂香环远路,缕金莲色乱方舟。kè là guì xiāng huán yuǎn lù,lǚ jīn lián sè luàn fāng zhōu。
丹青妙处身知在,不作浮鸥信浪流。dān qīng miào chù shēn zhī zài,bù zuò fú ōu xìn làng liú。

吴承远讥登山

胡宏

胸中无滞是神仙,行止由来各有天。xiōng zhōng wú zhì shì shén xiān,xíng zhǐ yóu lái gè yǒu tiān。
洞里道人心快快,云间游子自翩翩。dòng lǐ dào rén xīn kuài kuài,yún jiān yóu zi zì piān piān。
尘怀已逐山风扫,好意都从梅蕊传。chén huái yǐ zhú shān fēng sǎo,hǎo yì dōu cóng méi ruǐ chuán。
回首七香车上客,大家归去莫流连。huí shǒu qī xiāng chē shàng kè,dà jiā guī qù mò liú lián。

和王师中

胡宏

谁惊河冻履秋霜,今日金汤古坏墙。shuí jīng hé dòng lǚ qiū shuāng,jīn rì jīn tāng gǔ huài qiáng。
未见主人来北道,但闻群盗去南塘。wèi jiàn zhǔ rén lái běi dào,dàn wén qún dào qù nán táng。
忧时我不嗟留滞,访道公能适莽苍。yōu shí wǒ bù jiē liú zhì,fǎng dào gōng néng shì mǎng cāng。
绛帐早移收岁晚,吟风弄月动衡湘。jiàng zhàng zǎo yí shōu suì wǎn,yín fēng nòng yuè dòng héng xiāng。

和王师中

胡宏

衡阳一带飞清霜,梅李争春开出墙。héng yáng yī dài fēi qīng shuāng,méi lǐ zhēng chūn kāi chū qiáng。
萱草乱生封远岸,柳梢摇影澹回塘。xuān cǎo luàn shēng fēng yuǎn àn,liǔ shāo yáo yǐng dàn huí táng。
午从三径春光动,晚看千峰冥色苍。wǔ cóng sān jìng chūn guāng dòng,wǎn kàn qiān fēng míng sè cāng。
一止一行皆自得,愤时堪笑屈沉湘。yī zhǐ yī xíng jiē zì dé,fèn shí kān xiào qū chén xiāng。

和王师中

胡宏

岁寒孤节厉冰霜,汲古门开数仞墙。suì hán gū jié lì bīng shuāng,jí gǔ mén kāi shù rèn qiáng。
朔塞烟云封赤县,阳关杯酒绝青塘。shuò sāi yān yún fēng chì xiàn,yáng guān bēi jiǔ jué qīng táng。
无才空自忧当世,不宰应难怨彼苍。wú cái kōng zì yōu dāng shì,bù zǎi yīng nán yuàn bǐ cāng。
独坐独行求伴侣,涧莼山蕨愿同湘。dú zuò dú xíng qiú bàn lǚ,jiàn chún shān jué yuàn tóng xiāng。

和人

胡宏

天柱新诗缺嗣音,几回开卷静披寻。tiān zhù xīn shī quē sì yīn,jǐ huí kāi juǎn jìng pī xún。
眇绵今古乾坤大,盘亘华夷海岳深。miǎo mián jīn gǔ qián kūn dà,pán gèn huá yí hǎi yuè shēn。
每爱踌躇兴事意,不将勉强会天心。měi ài chóu chú xīng shì yì,bù jiāng miǎn qiáng huì tiān xīn。
中原未必生涯尽,只恐吾人老自侵。zhōng yuán wèi bì shēng yá jǐn,zhǐ kǒng wú rén lǎo zì qīn。

谒虞帝祠

胡宏

有姚心妙赞乾坤,尧禹兴亡赖两存。yǒu yáo xīn miào zàn qián kūn,yáo yǔ xīng wáng lài liǎng cún。
蒲坂旧都西望远,苍梧陈迹事难论。pú bǎn jiù dōu xī wàng yuǎn,cāng wú chén jì shì nán lùn。
九官效职群英聚,二女宜家圣德尊。jiǔ guān xiào zhí qún yīng jù,èr nǚ yí jiā shèng dé zūn。
万代君王模范表,吁嗟一庙破荒村。wàn dài jūn wáng mó fàn biǎo,xū jiē yī miào pò huāng cūn。

偶书四首

胡宏

道抱阴阳妙,天行日月长。dào bào yīn yáng miào,tiān xíng rì yuè zhǎng。
花开千种丽,叶下一般黄。huā kāi qiān zhǒng lì,yè xià yī bān huáng。

偶书四首

胡宏

青山万古色,几人曾赏心。qīng shān wàn gǔ sè,jǐ rén céng shǎng xīn。
萧萧木叶下,我坐复沉吟。xiāo xiāo mù yè xià,wǒ zuò fù chén yín。

偶书四首

胡宏

独坐千峰下,偶马起徘徊。dú zuò qiān fēng xià,ǒu mǎ qǐ pái huái。
有谁相共笑,遥见隔溪梅。yǒu shuí xiāng gòng xiào,yáo jiàn gé xī méi。

偶书四首

胡宏

衡岳望嵩少,屹然河汉间。héng yuè wàng sōng shǎo,yì rán hé hàn jiān。
浮云自来往,谁肯拓关山。fú yún zì lái wǎng,shuí kěn tuò guān shān。

题齐云阁

胡宏

道人南山来,万里青云开。dào rén nán shān lái,wàn lǐ qīng yún kāi。
去念见本性,聚散真悠哉。qù niàn jiàn běn xìng,jù sàn zhēn yōu zāi。

张良

胡宏

六国亿万人,谁是报雠者。liù guó yì wàn rén,shuí shì bào chóu zhě。
壮哉博浪沙,一击震天下。zhuàng zāi bó làng shā,yī jī zhèn tiān xià。

实弟以诗来督作会文又因太原侄寄声欲作不速此文人狂客所为非素所望也今以五绝奉寄虽小阻高兴若能从而绎之则有味也

胡宏

我病死无日,经书更穷年。wǒ bìng sǐ wú rì,jīng shū gèng qióng nián。
少年宜若厉,诗酒勿留连。shǎo nián yí ruò lì,shī jiǔ wù liú lián。
90123456