古诗词

寄题向伯元敦止堂

胡宏

君不闻伊挚初耕有莘野,禄之弗顾千驷马。jūn bù wén yī zhì chū gēng yǒu shēn yě,lù zhī fú gù qiān sì mǎ。
春作秋成随老农,贫贱甘心万人下。chūn zuò qiū chéng suí lǎo nóng,pín jiàn gān xīn wàn rén xià。
一朝幡然感三聘,五就成汤五就夏。yī cháo fān rán gǎn sān pìn,wǔ jiù chéng tāng wǔ jiù xià。
悠悠如云行太空,竟使三风变为雅。yōu yōu rú yún xíng tài kōng,jìng shǐ sān fēng biàn wèi yǎ。
东西南北赖来苏,天下农夫谁似者。dōng xī nán běi lài lái sū,tiān xià nóng fū shuí shì zhě。
又不闻傅说安身操板筑,远离世间名与禄。yòu bù wén fù shuō ān shēn cāo bǎn zhù,yuǎn lí shì jiān míng yǔ lù。
那知商帝梦中形,远近搜求不容伏。nà zhī shāng dì mèng zhōng xíng,yuǎn jìn sōu qiú bù róng fú。
草茅夕起朝为相,俾后从绳正如木。cǎo máo xī qǐ cháo wèi xiāng,bǐ hòu cóng shéng zhèng rú mù。
四海俊乂咸风从,跋扈诸侯尽臣仆。sì hǎi jùn yì xián fēng cóng,bá hù zhū hóu jǐn chén pū。
功成止见颜容改,了了壮心无反覆。gōng chéng zhǐ jiàn yán róng gǎi,le le zhuàng xīn wú fǎn fù。
平生懒性愿退藏,退藏恐遂成荒唐。píng shēng lǎn xìng yuàn tuì cáng,tuì cáng kǒng suì chéng huāng táng。
因求古人作鉴戒,管宁华歆情所当。yīn qiú gǔ rén zuò jiàn jiè,guǎn níng huá xīn qíng suǒ dāng。
齐名遁迹俱锄菜,掷之不顾为人量。qí míng dùn jì jù chú cài,zhì zhī bù gù wèi rén liàng。
诗书俎豆化辽海,威武富贵何披猖。shī shū zǔ dòu huà liáo hǎi,wēi wǔ fù guì hé pī chāng。
初年虚名大可耻,末路高风纾思长。chū nián xū míng dà kě chǐ,mò lù gāo fēng shū sī zhǎng。
有志君当学伊傅,忘情我不傲羲皇。yǒu zhì jūn dāng xué yī fù,wàng qíng wǒ bù ào xī huáng。
愿如幼安有终始,进退一致宜加详。yuàn rú yòu ān yǒu zhōng shǐ,jìn tuì yī zhì yí jiā xiáng。

胡宏

宋建宁崇安人,字仁仲,号五峰。胡安国子。幼师杨时、侯仲良,而卒传其父之学。优游衡山下二十余年,张栻师事之。高宗绍兴中,以荫补官,不调。秦桧死,被召,以疾辞。有《知言》、《皇王大纪》、《五峰集》。 胡宏的作品>>

猜您喜欢

念良朋之难得叹俗学之失真因成二绝

胡宏

湘上初见故乡人,万事不论惟论心。xiāng shàng chū jiàn gù xiāng rén,wàn shì bù lùn wéi lùn xīn。
要识此心真面目,不知君意向沉吟。yào shí cǐ xīn zhēn miàn mù,bù zhī jūn yì xiàng chén yín。

念良朋之难得叹俗学之失真因成二绝

胡宏

章句纷纷似世尘,一番空误一番人。zhāng jù fēn fēn shì shì chén,yī fān kōng wù yī fān rén。
读书不贵苟有说,离得语言才是真。dú shū bù guì gǒu yǒu shuō,lí dé yǔ yán cái shì zhēn。

陈平

胡宏

陈平相业定何如,应对知君智有馀。chén píng xiāng yè dìng hé rú,yīng duì zhī jūn zhì yǒu yú。
不佐汉兴三代业,区区心事六奇书。bù zuǒ hàn xīng sān dài yè,qū qū xīn shì liù qí shū。

项王

胡宏

快战马知霸术疏,乌江亭上独欷歔。kuài zhàn mǎ zhī bà shù shū,wū jiāng tíng shàng dú xī xū。
万人三尺俱无用,可惜当年不读书。wàn rén sān chǐ jù wú yòng,kě xī dāng nián bù dú shū。

韩信

胡宏

功成全仗汉家兵,真是英雄不藉人。gōng chéng quán zhàng hàn jiā bīng,zhēn shì yīng xióng bù jí rén。
禽了项王知退步,定骑箕尾上天津。qín le xiàng wáng zhī tuì bù,dìng qí jī wěi shàng tiān jīn。

中秋对月忆伯仲

胡宏

人在西南分楚越,天转金风更凄切。rén zài xī nán fēn chǔ yuè,tiān zhuǎn jīn fēng gèng qī qiè。
此时何事最关情,团圆独对中秋月。cǐ shí hé shì zuì guān qíng,tuán yuán dú duì zhōng qiū yuè。

日照圃中

胡宏

发白逢春兴更长,等闲花木亦芬芳。fā bái féng chūn xīng gèng zhǎng,děng xián huā mù yì fēn fāng。
有时倚杖迎风立,日照川原细草香。yǒu shí yǐ zhàng yíng fēng lì,rì zhào chuān yuán xì cǎo xiāng。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

自到湘南不见花,传闻金谷旧人家。zì dào xiāng nán bù jiàn huā,chuán wén jīn gǔ jiù rén jiā。
手培数本珍如玉,买得红尖一寸芽。shǒu péi shù běn zhēn rú yù,mǎi dé hóng jiān yī cùn yá。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

妙手挥斤合杳冥,交加生气便相停。miào shǒu huī jīn hé yǎo míng,jiāo jiā shēng qì biàn xiāng tíng。
栽培自剔根芽蠹,要见山川旧典刑。zāi péi zì tī gēn yá dù,yào jiàn shān chuān jiù diǎn xíng。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

武陵春色片云红,红绽功归暖日烘。wǔ líng chūn sè piàn yún hóng,hóng zhàn gōng guī nuǎn rì hōng。
青帝也应长作主,莫教随水又随风。qīng dì yě yīng zhǎng zuò zhǔ,mò jiào suí shuǐ yòu suí fēng。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

青松未结茯苓英,杞菊春风亦已生。qīng sōng wèi jié fú líng yīng,qǐ jú chūn fēng yì yǐ shēng。
药物岂能增大数,栽培扶我暮龄行。yào wù qǐ néng zēng dà shù,zāi péi fú wǒ mù líng xíng。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

海棠初破红如滴,杨柳新回绿似挼。hǎi táng chū pò hóng rú dī,yáng liǔ xīn huí lǜ shì ruá。
把酒只愁春莫去,望云时问日如何。bǎ jiǔ zhǐ chóu chūn mò qù,wàng yún shí wèn rì rú hé。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

荼蘼袅袅弄柔条,亦自经冬解不凋。tú mí niǎo niǎo nòng róu tiáo,yì zì jīng dōng jiě bù diāo。
更有异香含素蕊,小槽能使客魂消。gèng yǒu yì xiāng hán sù ruǐ,xiǎo cáo néng shǐ kè hún xiāo。

碧泉书院偶书花木所有七首

胡宏

白沙波底石苔青,水草摇摇自在生。bái shā bō dǐ shí tái qīng,shuǐ cǎo yáo yáo zì zài shēng。
红日半竿人世闹,倚阑亭上晓风轻。hóng rì bàn gān rén shì nào,yǐ lán tíng shàng xiǎo fēng qīng。

和僧二首

胡宏

西风吹我对秋光,要挽银河万里长。xī fēng chuī wǒ duì qiū guāng,yào wǎn yín hé wàn lǐ zhǎng。
洗尽世人烦恼障,大家无事得清凉。xǐ jǐn shì rén fán nǎo zhàng,dà jiā wú shì dé qīng liáng。
90123456