古诗词

寄题向伯元敦止堂

胡宏

君不闻伊挚初耕有莘野,禄之弗顾千驷马。jūn bù wén yī zhì chū gēng yǒu shēn yě,lù zhī fú gù qiān sì mǎ。
春作秋成随老农,贫贱甘心万人下。chūn zuò qiū chéng suí lǎo nóng,pín jiàn gān xīn wàn rén xià。
一朝幡然感三聘,五就成汤五就夏。yī cháo fān rán gǎn sān pìn,wǔ jiù chéng tāng wǔ jiù xià。
悠悠如云行太空,竟使三风变为雅。yōu yōu rú yún xíng tài kōng,jìng shǐ sān fēng biàn wèi yǎ。
东西南北赖来苏,天下农夫谁似者。dōng xī nán běi lài lái sū,tiān xià nóng fū shuí shì zhě。
又不闻傅说安身操板筑,远离世间名与禄。yòu bù wén fù shuō ān shēn cāo bǎn zhù,yuǎn lí shì jiān míng yǔ lù。
那知商帝梦中形,远近搜求不容伏。nà zhī shāng dì mèng zhōng xíng,yuǎn jìn sōu qiú bù róng fú。
草茅夕起朝为相,俾后从绳正如木。cǎo máo xī qǐ cháo wèi xiāng,bǐ hòu cóng shéng zhèng rú mù。
四海俊乂咸风从,跋扈诸侯尽臣仆。sì hǎi jùn yì xián fēng cóng,bá hù zhū hóu jǐn chén pū。
功成止见颜容改,了了壮心无反覆。gōng chéng zhǐ jiàn yán róng gǎi,le le zhuàng xīn wú fǎn fù。
平生懒性愿退藏,退藏恐遂成荒唐。píng shēng lǎn xìng yuàn tuì cáng,tuì cáng kǒng suì chéng huāng táng。
因求古人作鉴戒,管宁华歆情所当。yīn qiú gǔ rén zuò jiàn jiè,guǎn níng huá xīn qíng suǒ dāng。
齐名遁迹俱锄菜,掷之不顾为人量。qí míng dùn jì jù chú cài,zhì zhī bù gù wèi rén liàng。
诗书俎豆化辽海,威武富贵何披猖。shī shū zǔ dòu huà liáo hǎi,wēi wǔ fù guì hé pī chāng。
初年虚名大可耻,末路高风纾思长。chū nián xū míng dà kě chǐ,mò lù gāo fēng shū sī zhǎng。
有志君当学伊傅,忘情我不傲羲皇。yǒu zhì jūn dāng xué yī fù,wàng qíng wǒ bù ào xī huáng。
愿如幼安有终始,进退一致宜加详。yuàn rú yòu ān yǒu zhōng shǐ,jìn tuì yī zhì yí jiā xiáng。

胡宏

宋建宁崇安人,字仁仲,号五峰。胡安国子。幼师杨时、侯仲良,而卒传其父之学。优游衡山下二十余年,张栻师事之。高宗绍兴中,以荫补官,不调。秦桧死,被召,以疾辞。有《知言》、《皇王大纪》、《五峰集》。 胡宏的作品>>

猜您喜欢

实弟以诗来督作会文又因太原侄寄声欲作不速此文人狂客所为非素所望也今以五绝奉寄虽小阻高兴若能从而绎之则有味也

胡宏

苦参道难学,放肆事容易。kǔ cān dào nán xué,fàng sì shì róng yì。
入脚不可深,骎骎成自弃。rù jiǎo bù kě shēn,qīn qīn chéng zì qì。

实弟以诗来督作会文又因太原侄寄声欲作不速此文人狂客所为非素所望也今以五绝奉寄虽小阻高兴若能从而绎之则有味也

胡宏

天道方愈怒,在人宜敬身。tiān dào fāng yù nù,zài rén yí jìng shēn。
望于经吏内,严自作工程。wàng yú jīng lì nèi,yán zì zuò gōng chéng。

实弟以诗来督作会文又因太原侄寄声欲作不速此文人狂客所为非素所望也今以五绝奉寄虽小阻高兴若能从而绎之则有味也

胡宏

岁月叹逾迈,入门事业难。suì yuè tàn yú mài,rù mén shì yè nán。
战兢曾子意,岂可遂阑珊。zhàn jīng céng zi yì,qǐ kě suì lán shān。

实弟以诗来督作会文又因太原侄寄声欲作不速此文人狂客所为非素所望也今以五绝奉寄虽小阻高兴若能从而绎之则有味也

胡宏

我祖生文定,杰然继真儒。wǒ zǔ shēng wén dìng,jié rán jì zhēn rú。
门风早衰飒,吾弟意何如。mén fēng zǎo shuāi sà,wú dì yì hé rú。

宠辱

胡宏

宠辱无休变万端,阿谁能向静中看。chǒng rǔ wú xiū biàn wàn duān,ā shuí néng xiàng jìng zhōng kàn。
消磨利欲十分尽,免得临机剖判难。xiāo mó lì yù shí fēn jǐn,miǎn dé lín jī pōu pàn nán。

读王国风

胡宏

是谁行迈闵宗周,泪洒西风病不瘳。shì shuí xíng mài mǐn zōng zhōu,lèi sǎ xī fēng bìng bù chōu。
幸对南山无尽景,眼看云物手搔头。xìng duì nán shān wú jǐn jǐng,yǎn kàn yún wù shǒu sāo tóu。

蚕食

胡宏

蚕食人间我厚颜,命成奇数故偷闲。cán shí rén jiān wǒ hòu yán,mìng chéng qí shù gù tōu xián。
不知世上山河大,终日徘徊百水间。bù zhī shì shàng shān hé dà,zhōng rì pái huái bǎi shuǐ jiān。

春事

胡宏

横翠桥南柳色稀,过桥春事那人知。héng cuì qiáo nán liǔ sè xī,guò qiáo chūn shì nà rén zhī。
君如就我问消息,新种海棠开两枝。jūn rú jiù wǒ wèn xiāo xī,xīn zhǒng hǎi táng kāi liǎng zhī。

春事

胡宏

走马寻春西复东,夭桃零落委残红。zǒu mǎ xún chūn xī fù dōng,yāo táo líng luò wěi cán hóng。
可怜日暮天低处,但有梨花弄晚风。kě lián rì mù tiān dī chù,dàn yǒu lí huā nòng wǎn fēng。

和伯氏

胡宏

风高吹散日边云,绿水初回沙际春。fēng gāo chuī sàn rì biān yún,lǜ shuǐ chū huí shā jì chūn。
逝者如斯长不住,汨罗愁绝笑灵均。shì zhě rú sī zhǎng bù zhù,mì luó chóu jué xiào líng jūn。

渔子

胡宏

潇湘烟雾隐千重,风月矶纶在在同。xiāo xiāng yān wù yǐn qiān zhòng,fēng yuè jī lún zài zài tóng。
笑傲飞帆名利客,扣舷都入暝歌中。xiào ào fēi fān míng lì kè,kòu xián dōu rù míng gē zhōng。

渔子

胡宏

小舟游漾占江天,家在芦花一缕烟。xiǎo zhōu yóu yàng zhàn jiāng tiān,jiā zài lú huā yī lǚ yān。
最是好风明月夜,棹讴相应亦忘筌。zuì shì hǎo fēng míng yuè yè,zhào ōu xiāng yīng yì wàng quán。

赠人

胡宏

孝弟须知是本根,万般功行且休论。xiào dì xū zhī shì běn gēn,wàn bān gōng xíng qiě xiū lùn。
圣门事业无多子,守此心为第一门。shèng mén shì yè wú duō zi,shǒu cǐ xīn wèi dì yī mén。

次刘子驹韵

胡宏

忙中不识本来心,一点灵光自在明。máng zhōng bù shí běn lái xīn,yī diǎn líng guāng zì zài míng。
只向静中寻底事,恐遭颠沛不员成。zhǐ xiàng jìng zhōng xún dǐ shì,kǒng zāo diān pèi bù yuán chéng。

次刘子驹韵

胡宏

心由天造方成性,逐物云为不是真。xīn yóu tiān zào fāng chéng xìng,zhú wù yún wèi bù shì zhēn。
克得我身人欲去,清风吹散满空云。kè dé wǒ shēn rén yù qù,qīng fēng chuī sàn mǎn kōng yún。
90123456