古诗词

番禺调笑其九沉香浦

洪适

深浦。shēn pǔ。
停舟处。tíng zhōu chù。
只恐越装相染污。zhǐ kǒng yuè zhuāng xiāng rǎn wū。
奇香一见如泥土。qí xiāng yī jiàn rú ní tǔ。
投著水中归去。tóu zhù shuǐ zhōng guī qù。
令公早晚回朝著。lìng gōng zǎo wǎn huí cháo zhù。
无物迟留鸣橹。wú wù chí liú míng lǔ。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

野处送百结花

洪适

盘屈枝仍垫,葱青叶未稀。pán qū zhī réng diàn,cōng qīng yè wèi xī。
双衔疑凤带,百结类鹑衣。shuāng xián yí fèng dài,bǎi jié lèi chún yī。
弱骨长连锁,轻腰孰解围。ruò gǔ zhǎng lián suǒ,qīng yāo shú jiě wéi。
若教花自在,应作彩云飞。ruò jiào huā zì zài,yīng zuò cǎi yún fēi。

和景严咏冬开木犀

洪适

桂枝冬更好,浪蕊到今稀。guì zhī dōng gèng hǎo,làng ruǐ dào jīn xī。
雅韵催吟笔,幽香傍舞衣。yǎ yùn cuī yín bǐ,yōu xiāng bàng wǔ yī。
月分千里影,风突百花围。yuè fēn qiān lǐ yǐng,fēng tū bǎi huā wéi。
倚策山亭暮,寒鸦亦倦飞。yǐ cè shān tíng mù,hán yā yì juàn fēi。

和景严约赏木犀

洪适

蔌蔌蟾宫桂,冬开自昔稀。sù sù chán gōng guì,dōng kāi zì xī xī。
犀通一点骨,蜜染六铢衣。xī tōng yī diǎn gǔ,mì rǎn liù zhū yī。
樽渌拚深酌,炉红渐可围。zūn lù pàn shēn zhuó,lú hóng jiàn kě wéi。
赏花宜卜昼,莫待晚霞飞。shǎng huā yí bo zhòu,mò dài wǎn xiá fēi。

喜景卢有落成琼楼之约

洪适

地近篮舆便,心清俗事稀。dì jìn lán yú biàn,xīn qīng sú shì xī。
檐花琼结佩,窗月练垂衣。yán huā qióng jié pèi,chuāng yuè liàn chuí yī。
松竹添三径,溪山豁四围。sōng zhú tiān sān jìng,xī shān huō sì wéi。
落成歌管集,仰首暗尘飞。luò chéng gē guǎn jí,yǎng shǒu àn chén fēi。

和景严咏新得蒲萄

洪适

名传马乳久,物比蚌胎稀。míng chuán mǎ rǔ jiǔ,wù bǐ bàng tāi xī。
高出酴醾架,轻铺薜荔衣。gāo chū tú mí jià,qīng pù bì lì yī。
孤根临水窟,疏蔓接篱围。gū gēn lín shuǐ kū,shū màn jiē lí wéi。
急酿凉州酒,西园盖欲飞。jí niàng liáng zhōu jiǔ,xī yuán gài yù fēi。

得洛中牡丹

洪适

洛花天下选,千里凑三园。luò huā tiān xià xuǎn,qiān lǐ còu sān yuán。
望岫方缄恨,凭莺忽践言。wàng xiù fāng jiān hèn,píng yīng hū jiàn yán。
群葩俱退舍,胜日便开尊。qún pā jù tuì shě,shèng rì biàn kāi zūn。
莫惜诗偿债,真同香返魂。mò xī shī cháng zhài,zhēn tóng xiāng fǎn hún。

蓝宪所送牡丹道远失时颇多枯槁

洪适

殷勤人有信,惊喜得花饶。yīn qín rén yǒu xìn,jīng xǐ dé huā ráo。
可惜三冬晚,来从千里遥。kě xī sān dōng wǎn,lái cóng qiān lǐ yáo。
根荄愆润泽,牙檗顿枯焦。gēn gāi qiān rùn zé,yá bò dùn kū jiāo。
傥有更生路,宁辞楚些招。tǎng yǒu gèng shēng lù,níng cí chǔ xiē zhāo。

双溪堂

洪适

负郭藏嘉处,清溪夹岸流。fù guō cáng jiā chù,qīng xī jiā àn liú。
风漪前后起,云态浅深浮。fēng yī qián hòu qǐ,yún tài qiǎn shēn fú。
入户松横岫,开窗橘满洲。rù hù sōng héng xiù,kāi chuāng jú mǎn zhōu。
心闲身自在,尘事底能留。xīn xián shēn zì zài,chén shì dǐ néng liú。

侣鸥亭

洪适

憩策新亭上,波光入坐来。qì cè xīn tíng shàng,bō guāng rù zuò lái。
鱼游能自乐,鸥狎肯相陪。yú yóu néng zì lè,ōu xiá kěn xiāng péi。
风快尘襟豁,云深俗驾回。fēng kuài chén jīn huō,yún shēn sú jià huí。
寻盟须日涉,未怕落霞催。xún méng xū rì shè,wèi pà luò xiá cuī。

九日欲为云松之集以病倦而辍

洪适

半秋翻药裹,九日负云松。bàn qiū fān yào guǒ,jiǔ rì fù yún sōng。
黄菊从他好,清尊不我容。huáng jú cóng tā hǎo,qīng zūn bù wǒ róng。
零丁怜败叶,旁午羡游蜂。líng dīng lián bài yè,páng wǔ xiàn yóu fēng。
今古登临恨,云迷五老峰。jīn gǔ dēng lín hèn,yún mí wǔ lǎo fēng。

景卢约赏朝天菊不克往

洪适

暮节真无分,头风只自知。mù jié zhēn wú fēn,tóu fēng zhǐ zì zhī。
朝天虽有菊,向日不如葵。cháo tiān suī yǒu jú,xiàng rì bù rú kuí。
久旱千株槁,深秋百草萎。jiǔ hàn qiān zhū gǎo,shēn qiū bǎi cǎo wēi。
吾衰亦相类,饮兴谢东篱。wú shuāi yì xiāng lèi,yǐn xīng xiè dōng lí。

除夕

洪适

岁尽春虽浅,更长夜亦阑。suì jǐn chūn suī qiǎn,gèng zhǎng yè yì lán。
枕边鸡送晓,窗外雁冲寒。zhěn biān jī sòng xiǎo,chuāng wài yàn chōng hán。
学圃心常在,筹边力所难。xué pǔ xīn cháng zài,chóu biān lì suǒ nán。
老来惊节序,那复问椒盘。lǎo lái jīng jié xù,nà fù wèn jiāo pán。

观园人接花

洪适

植杖看园吏,挥斤接果栽。zhí zhàng kàn yuán lì,huī jīn jiē guǒ zāi。
夺胎移造化,类我借根荄。duó tāi yí zào huà,lèi wǒ jiè gēn gāi。
一似雀为蛤,能令桃作梅。yī shì què wèi há,néng lìng táo zuò méi。
天工待人力,信手便春来。tiān gōng dài rén lì,xìn shǒu biàn chūn lái。

上元日圃中归

洪适

春风环柳岸,夜雨失沙痕。chūn fēng huán liǔ àn,yè yǔ shī shā hén。
环竹期新笋,移花护旧根。huán zhú qī xīn sǔn,yí huā hù jiù gēn。
身闲贪独乐,舌在戒多言。shēn xián tān dú lè,shé zài jiè duō yán。
是处无灯火,荒凉一上元。shì chù wú dēng huǒ,huāng liáng yī shàng yuán。

次韵景卢赏梅

洪适

曲坞梅藏白,东皇解出奇。qū wù méi cáng bái,dōng huáng jiě chū qí。
不嫌歌板闹,直与酒尊宜。bù xián gē bǎn nào,zhí yǔ jiǔ zūn yí。
倚竹盟三友,凌风粲一枝。yǐ zhú méng sān yǒu,líng fēng càn yī zhī。
清标何水部,千古说能诗。qīng biāo hé shuǐ bù,qiān gǔ shuō néng shī。