古诗词

为湖州赵村净妙庵主僧赋

卫宗武

自披五戒如来佛,十年面壁坐天目。zì pī wǔ jiè rú lái fú,shí nián miàn bì zuò tiān mù。
归来满袖唯白云,徒得声名喧世俗。guī lái mǎn xiù wéi bái yún,tú dé shēng míng xuān shì sú。
碧玉嶙峋烟雾堆,凿开混沌架突兀。bì yù lín xún yān wù duī,záo kāi hùn dùn jià tū wù。
不鞭而来争献助,斩木指囷人不惜。bù biān ér lái zhēng xiàn zhù,zhǎn mù zhǐ qūn rén bù xī。
僧寮佛屋俱落成,撑空只欠涂金碧。sēng liáo fú wū jù luò chéng,chēng kōng zhǐ qiàn tú jīn bì。
精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食。jīng lú bù dú wèi ān shēn,hǎi nà zhū fāng chán yuè shí。
上人湛然一太虚,真觉端由真净得。shàng rén zhàn rán yī tài xū,zhēn jué duān yóu zhēn jìng dé。
是心已证涅槃心,妙处岂容言语诘。shì xīn yǐ zhèng niè pán xīn,miào chù qǐ róng yán yǔ jí。
故于题扁发其机,要使人人个中觅。gù yú tí biǎn fā qí jī,yào shǐ rén rén gè zhōng mì。
学徒释侣有能然,从兹作祖而成佛。xué tú shì lǚ yǒu néng rán,cóng zī zuò zǔ ér chéng fú。
大展坐具阐道场,胜地名山须卓锡。dà zhǎn zuò jù chǎn dào chǎng,shèng dì míng shān xū zhuó xī。
法筵乃见龙象尊,天池且作鹍鹏息。fǎ yán nǎi jiàn lóng xiàng zūn,tiān chí qiě zuò kūn péng xī。
书来谓逮菊花期,莲社绅緌应毕集。shū lái wèi dǎi jú huā qī,lián shè shēn ruí yīng bì jí。
远师如肯致渊明,亦拟袖香跻丈室。yuǎn shī rú kěn zhì yuān míng,yì nǐ xiù xiāng jī zhàng shì。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

题画轴卷后

卫宗武

林阜玉参差,寒乌千万斯。lín fù yù cān chà,hán wū qiān wàn sī。
直疑飞绕处,错认月明枝。zhí yí fēi rào chù,cuò rèn yuè míng zhī。

蜘蛛

卫宗武

经纬智何多,网张犹设罗。jīng wěi zhì hé duō,wǎng zhāng yóu shè luó。
但知为物阱,更有物谁何。dàn zhī wèi wù jǐng,gèng yǒu wù shuí hé。

卫宗武

为巢倒悬树,窍窍自成房。wèi cháo dào xuán shù,qiào qiào zì chéng fáng。
螫人虽有毒,终为人所伤。shì rén suī yǒu dú,zhōng wèi rén suǒ shāng。

蝇虎

卫宗武

状有类蛛蝥,见物常勇投。zhuàng yǒu lèi zhū máo,jiàn wù cháng yǒng tóu。
奋身如虎猛,所得亦蝇头。fèn shēn rú hǔ měng,suǒ dé yì yíng tóu。

咏蝇

卫宗武

营营止于棘,或赤而或黑。yíng yíng zhǐ yú jí,huò chì ér huò hēi。
皓皓染成污,奸魂并佞魄。hào hào rǎn chéng wū,jiān hún bìng nìng pò。

卫宗武

本从腐草生,聚为寒士灯。běn cóng fǔ cǎo shēng,jù wèi hán shì dēng。
一朝书课效,功宁不汝矜。yī cháo shū kè xiào,gōng níng bù rǔ jīn。

绝交

卫宗武

北山有鸣鸮,不洁而嗤凤。běi shān yǒu míng xiāo,bù jié ér chī fèng。
宜下绝交书,埙篪非伯仲。yí xià jué jiāo shū,xūn chí fēi bó zhòng。

次韵赋蜡梅

卫宗武

将到穷冬寂寞乡,谁知花事未渠央。jiāng dào qióng dōng jì mò xiāng,shuí zhī huā shì wèi qú yāng。
最怜剪蜡翻新样,却笑烧铅作素妆。zuì lián jiǎn là fān xīn yàng,què xiào shāo qiān zuò sù zhuāng。

次韵赋蜡梅

卫宗武

能向早梅前独秀,何妨秋卉后才香。néng xiàng zǎo méi qián dú xiù,hé fáng qiū huì hòu cái xiāng。
只嫌一种开何晚,直待东风为发扬。zhǐ xián yī zhǒng kāi hé wǎn,zhí dài dōng fēng wèi fā yáng。

和咏梅

卫宗武

独占东风第一筹,孤芳不与众芳侔。dú zhàn dōng fēng dì yī chóu,gū fāng bù yǔ zhòng fāng móu。
飘零犹待调金鼎,未逐凡花浪蕊休。piāo líng yóu dài diào jīn dǐng,wèi zhú fán huā làng ruǐ xiū。

和咏梅

卫宗武

点检春工首到梅,枝枝羞涩未全开。diǎn jiǎn chūn gōng shǒu dào méi,zhī zhī xiū sè wèi quán kāi。
试看诗句相料理,换得清香入梦来。shì kàn shī jù xiāng liào lǐ,huàn dé qīng xiāng rù mèng lái。

和咏梅

卫宗武

年前疏秀明于雪,年后芬敷蓊若云。nián qián shū xiù míng yú xuě,nián hòu fēn fū wěng ruò yún。
有色有香尤耐久,十分春事占三分。yǒu sè yǒu xiāng yóu nài jiǔ,shí fēn chūn shì zhàn sān fēn。

春日

卫宗武

天公要与物为春,人事纷纷蔼若云。tiān gōng yào yǔ wù wèi chūn,rén shì fēn fēn ǎi ruò yún。
锦绣山川谁管领,只应鱼鸟得平分。jǐn xiù shān chuān shuí guǎn lǐng,zhǐ yīng yú niǎo dé píng fēn。

和海棠韵

卫宗武

鬓雾鬟云衬脸红,嫣然一笑倚春风。bìn wù huán yún chèn liǎn hóng,yān rán yī xiào yǐ chūn fēng。
直疑倾国倾城魄,聚入此花颜色中。zhí yí qīng guó qīng chéng pò,jù rù cǐ huā yán sè zhōng。

为慈上人赋云溪

卫宗武

油然出岫擘晴绵,点缀青空水接天。yóu rán chū xiù bāi qíng mián,diǎn zhuì qīng kōng shuǐ jiē tiān。
心迹两闲无俗累,静观飞跃乐鱼鸢。xīn jì liǎng xián wú sú lèi,jìng guān fēi yuè lè yú yuān。