古诗词

为湖州赵村净妙庵主僧赋

卫宗武

自披五戒如来佛,十年面壁坐天目。zì pī wǔ jiè rú lái fú,shí nián miàn bì zuò tiān mù。
归来满袖唯白云,徒得声名喧世俗。guī lái mǎn xiù wéi bái yún,tú dé shēng míng xuān shì sú。
碧玉嶙峋烟雾堆,凿开混沌架突兀。bì yù lín xún yān wù duī,záo kāi hùn dùn jià tū wù。
不鞭而来争献助,斩木指囷人不惜。bù biān ér lái zhēng xiàn zhù,zhǎn mù zhǐ qūn rén bù xī。
僧寮佛屋俱落成,撑空只欠涂金碧。sēng liáo fú wū jù luò chéng,chēng kōng zhǐ qiàn tú jīn bì。
精庐不独为安身,海纳诸方禅悦食。jīng lú bù dú wèi ān shēn,hǎi nà zhū fāng chán yuè shí。
上人湛然一太虚,真觉端由真净得。shàng rén zhàn rán yī tài xū,zhēn jué duān yóu zhēn jìng dé。
是心已证涅槃心,妙处岂容言语诘。shì xīn yǐ zhèng niè pán xīn,miào chù qǐ róng yán yǔ jí。
故于题扁发其机,要使人人个中觅。gù yú tí biǎn fā qí jī,yào shǐ rén rén gè zhōng mì。
学徒释侣有能然,从兹作祖而成佛。xué tú shì lǚ yǒu néng rán,cóng zī zuò zǔ ér chéng fú。
大展坐具阐道场,胜地名山须卓锡。dà zhǎn zuò jù chǎn dào chǎng,shèng dì míng shān xū zhuó xī。
法筵乃见龙象尊,天池且作鹍鹏息。fǎ yán nǎi jiàn lóng xiàng zūn,tiān chí qiě zuò kūn péng xī。
书来谓逮菊花期,莲社绅緌应毕集。shū lái wèi dǎi jú huā qī,lián shè shēn ruí yīng bì jí。
远师如肯致渊明,亦拟袖香跻丈室。yuǎn shī rú kěn zhì yuān míng,yì nǐ xiù xiāng jī zhàng shì。

卫宗武

卫宗武约公元?年至一二八九年字洪父,(一作淇父)自号九山,嘉兴华亭人。生年不详,卒于元世祖至元二十六年。淳佑间历官尚书郎,出知常州。罢官闲居三十余载,以诗丈自娱。宋亡,不仕。宗武著有《秋声集》八卷,《国史经籍志》传于世。诗文气韵冲澹,有萧然自得之趣。 卫宗武的作品>>

猜您喜欢

和南塘嘲谑

卫宗武

理存成坏与亏全,人事悲欢莫不然。lǐ cún chéng huài yǔ kuī quán,rén shì bēi huān mò bù rán。
梅帐道人新活计,柳枝歌妓旧因缘。méi zhàng dào rén xīn huó jì,liǔ zhī gē jì jiù yīn yuán。
断弦谩说鸾胶续,剜肉难将獭髓填。duàn xián mán shuō luán jiāo xù,wān ròu nán jiāng tǎ suǐ tián。
更遣青裙并赤脚,独将琴册寄馀年。gèng qiǎn qīng qún bìng chì jiǎo,dú jiāng qín cè jì yú nián。

过吴兴城

卫宗武

两溪浮玉浸晴空,万井楼台一苇通。liǎng xī fú yù jìn qíng kōng,wàn jǐng lóu tái yī wěi tōng。
舟过恍如蓬岛客,人行疑在广寒宫。zhōu guò huǎng rú péng dǎo kè,rén xíng yí zài guǎng hán gōng。
青山迎送犹佳友,绿鬓往来成老翁。qīng shān yíng sòng yóu jiā yǒu,lǜ bìn wǎng lái chéng lǎo wēng。
遐想坡仙莘老辈,迩来那复有遗风。xiá xiǎng pō xiān shēn lǎo bèi,ěr lái nà fù yǒu yí fēng。

过安吉城

卫宗武

一年两到吴兴郡,梦想往时云锦乡。yī nián liǎng dào wú xīng jùn,mèng xiǎng wǎng shí yún jǐn xiāng。
败堞颓垣尚围绕,雕梁画楝总凄凉。bài dié tuí yuán shàng wéi rào,diāo liáng huà liàn zǒng qī liáng。
萧萧适际风寒候,黯黯全无山水光。xiāo xiāo shì jì fēng hán hòu,àn àn quán wú shān shuǐ guāng。
日暮楼头鸣鼓角,声声悲壮断人肠。rì mù lóu tóu míng gǔ jiǎo,shēng shēng bēi zhuàng duàn rén cháng。

过荻塘次韵

卫宗武

平林历历晓云迷,津堠将迎客棹西。píng lín lì lì xiǎo yún mí,jīn hòu jiāng yíng kè zhào xī。
千古兴亡泰伯国,一川经纬狄公堤。qiān gǔ xīng wáng tài bó guó,yī chuān jīng wěi dí gōng dī。
雨添柳色成蛾绿,春剩花香散麝脐。yǔ tiān liǔ sè chéng é lǜ,chūn shèng huā xiāng sàn shè qí。
去去苕城知不远,摩挲老眼看山溪。qù qù sháo chéng zhī bù yuǎn,mó sā lǎo yǎn kàn shān xī。

次韵答柯提干

卫宗武

年来人物慨凋零,义重交盟嵩华轻。nián lái rén wù kǎi diāo líng,yì zhòng jiāo méng sōng huá qīng。
一苇匪遥秋水隔,两章相映夜光明。yī wěi fěi yáo qiū shuǐ gé,liǎng zhāng xiāng yìng yè guāng míng。
乾坤何日可还古,风月于人无异情。qián kūn hé rì kě hái gǔ,fēng yuè yú rén wú yì qíng。
姑把愁怀寄觞咏,出门一笑九山横。gū bǎ chóu huái jì shāng yǒng,chū mén yī xiào jiǔ shān héng。

和叶干庆七秩诗

卫宗武

不图闻达老何求,久矣甘为农服畴。bù tú wén dá lǎo hé qiú,jiǔ yǐ gān wèi nóng fú chóu。
晚岁但知书甲子,希年徒自富春秋。wǎn suì dàn zhī shū jiǎ zi,xī nián tú zì fù chūn qiū。
作朋何敢班耆父,招隐犹堪共钓游。zuò péng hé gǎn bān qí fù,zhāo yǐn yóu kān gòng diào yóu。
寄语纷纷朝市客,狐裘未必似羊裘。jì yǔ fēn fēn cháo shì kè,hú qiú wèi bì shì yáng qiú。

和王总干韵

卫宗武

碑铭细读识前人,贻后无非旧典刑。bēi míng xì dú shí qián rén,yí hòu wú fēi jiù diǎn xíng。
宦业传家守清白,儒科继祖播芳馨。huàn yè chuán jiā shǒu qīng bái,rú kē jì zǔ bō fāng xīn。
絷驹共叹淹场藿,鸣鹿终当歌野苓。zhí jū gòng tàn yān chǎng huò,míng lù zhōng dāng gē yě líng。
千古斯文应不泯,待将辞藻掞天庭。qiān gǔ sī wén yīng bù mǐn,dài jiāng cí zǎo shàn tiān tíng。

挽都务弟

卫宗武

功名剩拟著先鞭,永诀于今十九年。gōng míng shèng nǐ zhù xiān biān,yǒng jué yú jīn shí jiǔ nián。
地下那知多岁月,人间别是一乾坤。dì xià nà zhī duō suì yuè,rén jiān bié shì yī qián kūn。
生前桂籍身如在,死后芸编子并传。shēng qián guì jí shēn rú zài,sǐ hòu yún biān zi bìng chuán。
己巳归藏无欠事,独怜埋玉重凄然。jǐ sì guī cáng wú qiàn shì,dú lián mái yù zhòng qī rán。

挽都务弟

卫宗武

袭舛承讹俗尚仝,为谋所喜适吾从。xí chuǎn chéng é sú shàng tóng,wèi móu suǒ xǐ shì wú cóng。
伤心几载鸰原梦,洒泪今朝马鬣封。shāng xīn jǐ zài líng yuán mèng,sǎ lèi jīn cháo mǎ liè fēng。
梁栋材嗟空故木,珠玑香喜长新松。liáng dòng cái jiē kōng gù mù,zhū jī xiāng xǐ zhǎng xīn sōng。
最忻壤树首丘正,祖垄葱葱佳气钟。zuì xīn rǎng shù shǒu qiū zhèng,zǔ lǒng cōng cōng jiā qì zhōng。

挽林梅癯

卫宗武

晚擢亚科跻宪掾,拟航选海竟无缘。wǎn zhuó yà kē jī xiàn yuàn,nǐ háng xuǎn hǎi jìng wú yuán。
苦吟方与甫俱瘦,疏影俄随逋已仙。kǔ yín fāng yǔ fǔ jù shòu,shū yǐng é suí bū yǐ xiān。
谷水吟编多手泽,广陵琴趣得心传。gǔ shuǐ yín biān duō shǒu zé,guǎng líng qín qù dé xīn chuán。
年几八秩身何憾,老友凋零重怆然。nián jǐ bā zhì shēn hé hàn,lǎo yǒu diāo líng zhòng chuàng rán。

挽王总干父知县

卫宗武

蜀溪名阀世为儒,祖擢巍科子亦如。shǔ xī míng fá shì wèi rú,zǔ zhuó wēi kē zi yì rú。
从仕为民辞荐牍,移忠有后竟悬车。cóng shì wèi mín cí jiàn dú,yí zhōng yǒu hòu jìng xuán chē。
一生冰檗节愈厉,两度弦歌政可书。yī shēng bīng bò jié yù lì,liǎng dù xián gē zhèng kě shū。
共拟泷碑表亲墓,讵知簪笏化犁锄。gòng nǐ lóng bēi biǎo qīn mù,jù zhī zān hù huà lí chú。

春日

卫宗武

化工溥至仁,生机运不停。huà gōng pǔ zhì rén,shēng jī yùn bù tíng。
荣观遍原野,宇宙一丹青。róng guān biàn yuán yě,yǔ zhòu yī dān qīng。

望霁

卫宗武

阴阳互阖辟,宇宙几洪荒。yīn yáng hù hé pì,yǔ zhòu jǐ hóng huāng。
重明丽乎正,万象生辉光。zhòng míng lì hū zhèng,wàn xiàng shēng huī guāng。

览古

卫宗武

治忽无常形,今古无常势。zhì hū wú cháng xíng,jīn gǔ wú cháng shì。
必有非常人,以制非常世。bì yǒu fēi cháng rén,yǐ zhì fēi cháng shì。

和黄山秋吟

卫宗武

有山静而秀,有水清且漪。yǒu shān jìng ér xiù,yǒu shuǐ qīng qiě yī。
风霜空宿翳,草木含幽姿。fēng shuāng kōng sù yì,cǎo mù hán yōu zī。