古诗词

苕溪行

叶茵

吴松江头田舍翁,年年苕溪摇飞篷。wú sōng jiāng tóu tián shě wēng,nián nián sháo xī yáo fēi péng。
沿溪杨柳旧相识,问翁何事犹西东。yán xī yáng liǔ jiù xiāng shí,wèn wēng hé shì yóu xī dōng。
心欲无言泪如洗,松楸正在西山里。xīn yù wú yán lèi rú xǐ,sōng qiū zhèng zài xī shān lǐ。
余生五十五番春,七十为期春梦耳。yú shēng wǔ shí wǔ fān chūn,qī shí wèi qī chūn mèng ěr。
追思畴昔谋亲茔,雁行差差三弟兄。zhuī sī chóu xī móu qīn yíng,yàn xíng chà chà sān dì xiōng。
伯兮季兮不可作,老来只影嗟零丁。bó xī jì xī bù kě zuò,lǎo lái zhǐ yǐng jiē líng dīng。
手种青杉逾百尺,藤花薜蔓笼台石。shǒu zhǒng qīng shān yú bǎi chǐ,téng huā bì màn lóng tái shí。
一年一到一徘徊,此后徘徊几朝夕。yī nián yī dào yī pái huái,cǐ hòu pái huái jǐ cháo xī。
九泉属望天潜知,寸草难报阳春晖。jiǔ quán shǔ wàng tiān qián zhī,cùn cǎo nán bào yáng chūn huī。
教子一经答先志,买山傍墓终焉计。jiào zi yī jīng dá xiān zhì,mǎi shān bàng mù zhōng yān jì。
读书可大吾门闾,没世可从先大夫。dú shū kě dà wú mén lǘ,méi shì kě cóng xiān dà fū。

叶茵

宋吴江笠泽人,字景文。不慕荣利,萧闲自放,名其所居曰“顺适堂”,与徐玑、林洪相唱和。其诗闲雅清矫,与魏野、林逋风格相近,如《古意》、《竹风水月》等多为淡泊清雅之作。著《顺适堂吟稿》五卷。 叶茵的作品>>

猜您喜欢

叶茵

柳外声残日未残,栖身未稳择枝安。liǔ wài shēng cán rì wèi cán,qī shēn wèi wěn zé zhī ān。
不须过有螳螂虑,黄雀从傍冷眼看。bù xū guò yǒu táng láng lǜ,huáng què cóng bàng lěng yǎn kàn。

叶茵

自明自灭度方池,熠熠飞来去觉迟。zì míng zì miè dù fāng chí,yì yì fēi lái qù jué chí。
入坐点衣情分熟,纳交元在读书时。rù zuò diǎn yī qíng fēn shú,nà jiāo yuán zài dú shū shí。

田父吟五首

叶茵

去年积潦苦无收,今岁逢人说有秋。qù nián jī lǎo kǔ wú shōu,jīn suì féng rén shuō yǒu qiū。
未拟香粳供一饱,穇穇新稿盖檐头。wèi nǐ xiāng jīng gōng yī bǎo,cǎn cǎn xīn gǎo gài yán tóu。

田父吟五首

叶茵

夜登车桁昼耘秧,怕说风伤与水伤。yè dēng chē héng zhòu yún yāng,pà shuō fēng shāng yǔ shuǐ shāng。
历尽艰辛双鬓白,今秋方觉稻花香。lì jǐn jiān xīn shuāng bìn bái,jīn qiū fāng jué dào huā xiāng。

田父吟五首

叶茵

老天应是念农夫,万顷黄云著地铺。lǎo tiān yīng shì niàn nóng fū,wàn qǐng huáng yún zhù dì pù。
有谷未为儿女计,半偿私债半官租。yǒu gǔ wèi wèi ér nǚ jì,bàn cháng sī zhài bàn guān zū。

田父吟五首

叶茵

记得年时灶不烟,土仓今番绕门边。jì dé nián shí zào bù yān,tǔ cāng jīn fān rào mén biān。
已占此后无忧色,绿遍村前菜麦田。yǐ zhàn cǐ hòu wú yōu sè,lǜ biàn cūn qián cài mài tián。

田父吟五首

叶茵

逢逢社鼓佐丰年,酒熟那逢酿雪天。féng féng shè gǔ zuǒ fēng nián,jiǔ shú nà féng niàng xuě tiān。
擘橘煮鸡偿一醉,布衾烘暖抱孙眠。bāi jú zhǔ jī cháng yī zuì,bù qīn hōng nuǎn bào sūn mián。

林可山至

叶茵

梅花山底伴云闲,谩逐闲云出故山。méi huā shān dǐ bàn yún xián,mán zhú xián yún chū gù shān。
君慰我思君莫去,一诗先遣白云还。jūn wèi wǒ sī jūn mò qù,yī shī xiān qiǎn bái yún hái。

送徐兄访陈宰

叶茵

投老持竿柳外村,尺书久不抵修门。tóu lǎo chí gān liǔ wài cūn,chǐ shū jiǔ bù dǐ xiū mén。
料应下榻从容日,自说通家好子孙。liào yīng xià tà cóng róng rì,zì shuō tōng jiā hǎo zi sūn。

吴江三高祠范蠡

叶茵

越敢吞吴皆范子,后来庙食太湖滨。yuè gǎn tūn wú jiē fàn zi,hòu lái miào shí tài hú bīn。
邦人岂是忘仇怨,要勉吴臣似越臣。bāng rén qǐ shì wàng chóu yuàn,yào miǎn wú chén shì yuè chén。

吴江三高祠张翰

叶茵

脍鲈元不动乡思,拂袖西风已见几。kuài lú yuán bù dòng xiāng sī,fú xiù xī fēng yǐ jiàn jǐ。
江上如今来往客,但言鲈脍不言归。jiāng shàng rú jīn lái wǎng kè,dàn yán lú kuài bù yán guī。

吴江三高祠陆龟蒙

叶茵

江湖萧散乐平生,夜课图书日课耕。jiāng hú xiāo sàn lè píng shēng,yè kè tú shū rì kè gēng。
一段高风犹凛凛,逢人肯说鸭呼名。yī duàn gāo fēng yóu lǐn lǐn,féng rén kěn shuō yā hū míng。

涵空阁

叶茵

浪说涵空未是空,一阑罗列几巃嵷。làng shuō hán kōng wèi shì kōng,yī lán luó liè jǐ lóng sǒng。
世人若问空中景,此景从来是梦中。shì rén ruò wèn kōng zhōng jǐng,cǐ jǐng cóng lái shì mèng zhōng。

草堂

叶茵

几年蜗蚓占山扉,唤转风光似旧时。jǐ nián wō yǐn zhàn shān fēi,huàn zhuǎn fēng guāng shì jiù shí。
从此禅门多事在,篆香重课少陵诗。cóng cǐ chán mén duō shì zài,zhuàn xiāng zhòng kè shǎo líng shī。

琴堂

叶茵

片石邻空掌样平,吴儿曾此御瑶琴。piàn shí lín kōng zhǎng yàng píng,wú ér céng cǐ yù yáo qín。
琴中腔调谁人识,独有颦妃是赏音。qín zhōng qiāng diào shuí rén shí,dú yǒu pín fēi shì shǎng yīn。