古诗词

寄题杭州通判胡学士官居诗四首凤咮堂

文同

月为太阴精,石亦月之类。yuè wèi tài yīn jīng,shí yì yuè zhī lèi。
月常寄孕于石中,事理如此何足异。yuè cháng jì yùn yú shí zhōng,shì lǐ rú cǐ hé zú yì。
天地始分判,日月各一物。tiān dì shǐ fēn pàn,rì yuè gè yī wù。
既名物乃入形器,安有形器不消没。jì míng wù nǎi rù xíng qì,ān yǒu xíng qì bù xiāo méi。
况此日与月,晓夜东西走。kuàng cǐ rì yǔ yuè,xiǎo yè dōng xī zǒu。
珠流璧转无暂停,岂与天地同长久。zhū liú bì zhuǎn wú zàn tíng,qǐ yǔ tiān dì tóng zhǎng jiǔ。
其为劳苦世共知,惟是月有生死时。qí wèi láo kǔ shì gòng zhī,wéi shì yuè yǒu shēng sǐ shí。
既然须常换新者,人但不见神所为。jì rán xū cháng huàn xīn zhě,rén dàn bù jiàn shén suǒ wèi。
日须天上生,月必地中产。rì xū tiān shàng shēng,yuè bì dì zhōng chǎn。
君不见虢州朱阳县之山谷间,才成未就知何限。jūn bù jiàn guó zhōu zhū yáng xiàn zhī shān gǔ jiān,cái chéng wèi jiù zhī hé xiàn。
石有不才者,往往其卵毈。shí yǒu bù cái zhě,wǎng wǎng qí luǎn duàn。
灵媪弃置不复惜,任人取去为珍玩。líng ǎo qì zhì bù fù xī,rèn rén qǔ qù wèi zhēn wán。
佳者留之待天取,藏满库楼千万许。jiā zhě liú zhī dài tiān qǔ,cáng mǎn kù lóu qiān wàn xǔ。
彦瞻博物天下称更无,定不以予之说为寱语。yàn zhān bó wù tiān xià chēng gèng wú,dìng bù yǐ yǔ zhī shuō wèi yì yǔ。
予恐世人不知嵩丘岩洞中,中有八万二千修月户。yǔ kǒng shì rén bù zhī sōng qiū yán dòng zhōng,zhōng yǒu bā wàn èr qiān xiū yuè hù。
其人所食尽玉屑,昔有王生见之满襆提斤斧。qí rén suǒ shí jǐn yù xiè,xī yǒu wáng shēng jiàn zhī mǎn fú tí jīn fǔ。
应是当年灵鹫山,直自天竺飞落西湖前。yīng shì dāng nián líng jiù shān,zhí zì tiān zhú fēi luò xī hú qián。
其上有石妊月月已满,此人朅来就彼剜剔归上天。qí shàng yǒu shí rèn yuè yuè yǐ mǎn,cǐ rén qiè lái jiù bǐ wān tī guī shàng tiān。
所以此石拆?不复合,至今神胞所附之处其痕圆。suǒ yǐ cǐ shí chāi bù fù hé,zhì jīn shén bāo suǒ fù zhī chù qí hén yuán。
抛掷道傍凡几岁,风刷雨淋尘土秽。pāo zhì dào bàng fán jǐ suì,fēng shuā yǔ lín chén tǔ huì。
子平一见初动心,辇致东斋自摩洗。zi píng yī jiàn chū dòng xīn,niǎn zhì dōng zhāi zì mó xǐ。
更选他山相拥列,就中独尔一峰最奇绝。gèng xuǎn tā shān xiāng yōng liè,jiù zhōng dú ěr yī fēng zuì qí jué。
每至瑶魄流光下照时,玉柱横攲无少缺。měi zhì yáo pò liú guāng xià zhào shí,yù zhù héng qī wú shǎo quē。
子平谓我同所嗜,万里书之特相寄。zi píng wèi wǒ tóng suǒ shì,wàn lǐ shū zhī tè xiāng jì。
邀我为诗我岂能,窗前累日临空纸。yāo wǒ wèi shī wǒ qǐ néng,chuāng qián lèi rì lín kōng zhǐ。
遥想岩前宝穴通,玉蟾从此去无踪。yáo xiǎng yán qián bǎo xué tōng,yù chán cóng cǐ qù wú zōng。
请君为我细书字于侧,名为月母峰。qǐng jūn wèi wǒ xì shū zì yú cè,míng wèi yuè mǔ fēng。
文同

文同

文同(1018~1079年),字与可,号笑笑居士、笑笑先生,人称石室先生。北宋梓州梓潼郡永泰县(今属四川绵阳市盐亭县)人。著名画家、诗人。宋仁宗皇祐元年(1049年)进士,迁太常博士、集贤校理,历官邛州、大邑、陵州、洋州(今陕西洋县)等知州或知县。元丰初年,文同赴湖州(今浙江吴兴)就任,世人称文湖州。元丰二年(1079)正月二十日,文同在陈州(今河南省淮阳县)病逝,未到任而卒,享年61岁。他与苏轼是表兄弟,以学名世,擅诗文书画,深为文彦博、司马光等人赞许,尤受其从表弟苏轼敬重。 文同的作品>>

猜您喜欢

和吴龙图韵五首二色芙蓉

文同

斤斧从来到此稀,为撩疏密绕藩篱。jīn fǔ cóng lái dào cǐ xī,wèi liāo shū mì rào fān lí。
已繁不用饶新笋,纵碍何妨惜旧枝。yǐ fán bù yòng ráo xīn sǔn,zòng ài hé fáng xī jiù zhī。
风外清音闻曲阁,月中寒影下方池。fēng wài qīng yīn wén qū gé,yuè zhōng hán yǐng xià fāng chí。
想公日在琅玕径,正是棠阴讼少时。xiǎng gōng rì zài láng gān jìng,zhèng shì táng yīn sòng shǎo shí。

和吴龙图韵五首二色芙蓉

文同

季秋阳馆事严禋,能飨洪惟上至仁。jì qiū yáng guǎn shì yán yīn,néng xiǎng hóng wéi shàng zhì rén。
游庙衣冠参帝坐,侍祠簪佩俨星辰。yóu miào yī guān cān dì zuò,shì cí zān pèi yǎn xīng chén。
欢声被宇和于律,协气流天蔼若春。huān shēng bèi yǔ hé yú lǜ,xié qì liú tiān ǎi ruò chūn。
即见陪銮千万祀,岂长如此在遐垠。jí jiàn péi luán qiān wàn sì,qǐ zhǎng rú cǐ zài xiá yín。

和吴龙图韵五首二色芙蓉

文同

自持金节此为州,小善何尝不见收。zì chí jīn jié cǐ wèi zhōu,xiǎo shàn hé cháng bù jiàn shōu。
更起丽谯连石室,盛藏缣帙拟蓬丘。gèng qǐ lì qiáo lián shí shì,shèng cáng jiān zhì nǐ péng qiū。
师延旧德皆高谊,士集他邦尽久留。shī yán jiù dé jiē gāo yì,shì jí tā bāng jǐn jiǔ liú。
当念河南向儒意,莫教弦诵少时休。dāng niàn hé nán xiàng rú yì,mò jiào xián sòng shǎo shí xiū。

和吴龙图韵五首二色芙蓉

文同

一生名籍占风流,为识庄环可自由。yī shēng míng jí zhàn fēng liú,wèi shí zhuāng huán kě zì yóu。
几杖未销容早退,庙堂将近肯中休。jǐ zhàng wèi xiāo róng zǎo tuì,miào táng jiāng jìn kěn zhōng xiū。
有人把酒思高节,何处挥毫咏素秋。yǒu rén bǎ jiǔ sī gāo jié,hé chù huī háo yǒng sù qiū。
故国岷峨最佳绝,几时归伴赤松游。gù guó mín é zuì jiā jué,jǐ shí guī bàn chì sōng yóu。

吴公惠酒因谢

文同

山城物色正严冬,梅放长梢露小红。shān chéng wù sè zhèng yán dōng,méi fàng zhǎng shāo lù xiǎo hóng。
破萼未深聊敌雪,收香不密任随风。pò è wèi shēn liáo dí xuě,shōu xiāng bù mì rèn suí fēng。
尽教插满金钗上,休管吹残玉笛中。jǐn jiào chā mǎn jīn chāi shàng,xiū guǎn chuī cán yù dí zhōng。
须至开筵召佳客,为公连夜赏郫筒。xū zhì kāi yán zhào jiā kè,wèi gōng lián yè shǎng pí tǒng。

登陵阳云山阁寄上吴尹

文同

云山高阁倚危墙,晚意无穷在渺茫。yún shān gāo gé yǐ wēi qiáng,wǎn yì wú qióng zài miǎo máng。
极望不知云几许,满空惟见雁交相。jí wàng bù zhī yún jǐ xǔ,mǎn kōng wéi jiàn yàn jiāo xiāng。
与谁把酒邀明月,独自吟诗到夕阳。yǔ shuí bǎ jiǔ yāo míng yuè,dú zì yín shī dào xī yáng。
因念平台有佳兴,邹生枚叟奉梁王。yīn niàn píng tái yǒu jiā xīng,zōu shēng méi sǒu fèng liáng wáng。

和寄白圣均

文同

年来双鬓已丝丝,头角低摧羽翼垂。nián lái shuāng bìn yǐ sī sī,tóu jiǎo dī cuī yǔ yì chuí。
无命不穷常自笑,有谋皆拙敢求知。wú mìng bù qióng cháng zì xiào,yǒu móu jiē zhuō gǎn qiú zhī。
荣途谩说居三馆,僻郡还甘守一麾。róng tú mán shuō jū sān guǎn,pì jùn hái gān shǒu yī huī。
赖是山城好风物,不能逢子共吟诗。lài shì shān chéng hǎo fēng wù,bù néng féng zi gòng yín shī。

和提刑郎中阅兵之什

文同

晓营金革列周遭,大纛长牙拥帐高。xiǎo yíng jīn gé liè zhōu zāo,dà dào zhǎng yá yōng zhàng gāo。
虎豹用韬传妙略,龙蛇供阵役群豪。hǔ bào yòng tāo chuán miào lüè,lóng shé gōng zhèn yì qún háo。
言初抚处如萧纩,恩尽均时若楚醪。yán chū fǔ chù rú xiāo kuàng,ēn jǐn jūn shí ruò chǔ láo。
敢谓施行剪诸盗,亡之才比一牛毛。gǎn wèi shī xíng jiǎn zhū dào,wáng zhī cái bǐ yī niú máo。

送王晦叔

文同

岂无旧德为清望,亦有彊亲在要流。qǐ wú jiù dé wèi qīng wàng,yì yǒu jiàng qīn zài yào liú。
班簿至今才博士,郡书犹自许诸侯。bān bù zhì jīn cái bó shì,jùn shū yóu zì xǔ zhū hóu。
贫甘远宦冰盈腹,老忆高堂雪满头。pín gān yuǎn huàn bīng yíng fù,lǎo yì gāo táng xuě mǎn tóu。
不恃交期便求去,趁归春圃奉兰羞。bù shì jiāo qī biàn qiú qù,chèn guī chūn pǔ fèng lán xiū。

文领相仍意虑烦浊聊携野策独访山园因睹霜柏亭残梅忆公向时有诗酒之惠感物成诗缮写拜呈知府龙图谏议吴公

文同

昨日梅开饮公酒,今朝梅谢念公诗。zuó rì méi kāi yǐn gōng jiǔ,jīn cháo méi xiè niàn gōng shī。
眼前光景急如水,案上簿书棼若丝。yǎn qián guāng jǐng jí rú shuǐ,àn shàng bù shū fén ruò sī。
且试辍忙来此地,可怜遗恨满残枝。qiě shì chuò máng lái cǐ dì,kě lián yí hèn mǎn cán zhī。
西园想已成青实,敢问调羹去几时。xī yuán xiǎng yǐ chéng qīng shí,gǎn wèn diào gēng qù jǐ shí。

依韵和张推官元夕

文同

山郡上元荣乐事,大开金地作遨场。shān jùn shàng yuán róng lè shì,dà kāi jīn dì zuò áo chǎng。
烟云向晓谁教霁,灯烛乘春自有香。yān yún xiàng xiǎo shuí jiào jì,dēng zhú chéng chūn zì yǒu xiāng。
紫陌荧煌随步远,彩棚佳丽斗眉长。zǐ mò yíng huáng suí bù yuǎn,cǎi péng jiā lì dòu méi zhǎng。
游人莫惜酬高直,买取银蟾一寸光。yóu rén mò xī chóu gāo zhí,mǎi qǔ yín chán yī cùn guāng。

伐枯株

文同

层崖垂空石壁牢,上有大木百丈高。céng yá chuí kōng shí bì láo,shàng yǒu dà mù bǎi zhàng gāo。
古荔全身裹铁甲,顽姜满腹铺金毛。gǔ lì quán shēn guǒ tiě jiǎ,wán jiāng mǎn fù pù jīn máo。
空根老蟒露拥肿,曲蘖怪?争呼嗥。kōng gēn lǎo mǎng lù yōng zhǒng,qū niè guài zhēng hū háo。
一朝壮士挥巨斧,无限随死蓬与蒿。yī cháo zhuàng shì huī jù fǔ,wú xiàn suí sǐ péng yǔ hāo。

山城秋日野望感事书怀诗五章呈吴龙图

文同

原隰萧条草木衰,倚风浑类楚人悲。yuán xí xiāo tiáo cǎo mù shuāi,yǐ fēng hún lèi chǔ rén bēi。
便成孤愤终何事,且寄遥怀对此时。biàn chéng gū fèn zhōng hé shì,qiě jì yáo huái duì cǐ shí。
千里暝阴云杳霭,一川寒影雁参差。qiān lǐ míng yīn yún yǎo ǎi,yī chuān hán yǐng yàn cān chà。
登临自不宜羁旅,更敢凭高剩作诗。dēng lín zì bù yí jī lǚ,gèng gǎn píng gāo shèng zuò shī。

山城秋日野望感事书怀诗五章呈吴龙图

文同

已是秋阴更夕曛,乱山高下起寒云。yǐ shì qiū yīn gèng xī xūn,luàn shān gāo xià qǐ hán yún。
危楼愿见客何处,远笛不知人厌闻。wēi lóu yuàn jiàn kè hé chù,yuǎn dí bù zhī rén yàn wén。
身外流年波渺渺,眼前生事叶纷纷。shēn wài liú nián bō miǎo miǎo,yǎn qián shēng shì yè fēn fēn。
此愁万斛谁量得,直为重拈庾信文。cǐ chóu wàn hú shuí liàng dé,zhí wèi zhòng niān yǔ xìn wén。

山城秋日野望感事书怀诗五章呈吴龙图

文同

才力虽难敌楚骚,赋诗常亦在秋多。cái lì suī nán dí chǔ sāo,fù shī cháng yì zài qiū duō。
自然野思元无限,不尔闲愁可奈何。zì rán yě sī yuán wú xiàn,bù ěr xián chóu kě nài hé。
要路故人皆废忘,偏州佳客少经过。yào lù gù rén jiē fèi wàng,piān zhōu jiā kè shǎo jīng guò。
明时且为贪荣禄,岂学湘累便九歌。míng shí qiě wèi tān róng lù,qǐ xué xiāng lèi biàn jiǔ gē。