古诗词

送吴教授古诗

欧阳澈

公不见先朝谪仙李太白,晦迹嵩山号诗客。gōng bù jiàn xiān cháo zhé xiān lǐ tài bái,huì jì sōng shān hào shī kè。
奇禽就掌食无猜,藉藉雄名振京国。qí qín jiù zhǎng shí wú cāi,jí jí xióng míng zhèn jīng guó。
四明狂客素怜才,解龟换酒称奇特。sì míng kuáng kè sù lián cái,jiě guī huàn jiǔ chēng qí tè。
白衣从此步花砖,秀拔儒林人所则。bái yī cóng cǐ bù huā zhuān,xiù bá rú lín rén suǒ zé。
煌煌文焰万丈长,散落人间伴明月。huáng huáng wén yàn wàn zhàng zhǎng,sàn luò rén jiān bàn míng yuè。
又不见昌黎巨儒韩退之,天才颖脱囊中锥。yòu bù jiàn chāng lí jù rú hán tuì zhī,tiān cái yǐng tuō náng zhōng zhuī。
反刓刬伪格以正,取心注手了无疑。fǎn wán chǎn wěi gé yǐ zhèng,qǔ xīn zhù shǒu le wú yí。
横经太学明师道,质疑辨惑为蓍龟。héng jīng tài xué míng shī dào,zhì yí biàn huò wèi shī guī。
一言曲尽教育术,业精于勤荒于嬉。yī yán qū jǐn jiào yù shù,yè jīng yú qín huāng yú xī。
赫然千载誉愈尊,太山北斗谁敢欺。hè rán qiān zài yù yù zūn,tài shān běi dòu shuí gǎn qī。
二公才德冠天下,青史褒名卓难亚。èr gōng cái dé guān tiān xià,qīng shǐ bāo míng zhuó nán yà。
读之每恨世不同,操彗无由渐德化。dú zhī měi hèn shì bù tóng,cāo huì wú yóu jiàn dé huà。
延陵先生当盛时,卓荦英姿独继之。yán líng xiān shēng dāng shèng shí,zhuó luò yīng zī dú jì zhī。
万言倚马亦何待,睥睨谪仙当并驰。wàn yán yǐ mǎ yì hé dài,pì nì zhé xiān dāng bìng chí。
抵排异端志不拔,真欲砺行参昌黎。dǐ pái yì duān zhì bù bá,zhēn yù lì xíng cān chāng lí。
笔端绮靡追造化,胸中浩气蟠蛟螭。bǐ duān qǐ mí zhuī zào huà,xiōng zhōng hào qì pán jiāo chī。
壮年唾手拾高第,锦绣文章喧帝里。zhuàng nián tuò shǒu shí gāo dì,jǐn xiù wén zhāng xuān dì lǐ。
飘飘意气凌碧云,回视尘踪如脱屣。piāo piāo yì qì líng bì yún,huí shì chén zōng rú tuō xǐ。
龙墀承命来临川,绛帐谈经历数年。lóng chí chéng mìng lái lín chuān,jiàng zhàng tán jīng lì shù nián。
微言奥义潜启发,残膏剩馥多流传。wēi yán ào yì qián qǐ fā,cán gāo shèng fù duō liú chuán。
抠衣幸与诸生列,饫听绪言疑已决。kōu yī xìng yǔ zhū shēng liè,yù tīng xù yán yí yǐ jué。
自嗟管见如醯鸡,若非先生覆难彻。zì jiē guǎn jiàn rú xī jī,ruò fēi xiān shēng fù nán chè。
惜哉虚往未实归,洗心方拟叩精微。xī zāi xū wǎng wèi shí guī,xǐ xīn fāng nǐ kòu jīng wēi。
夫何瓜代忽尔至,征航欲解归王畿。fū hé guā dài hū ěr zhì,zhēng háng yù jiě guī wáng jī。
秋风未晚莲吐香,莼美鲈肥正好尝。qiū fēng wèi wǎn lián tǔ xiāng,chún měi lú féi zhèng hǎo cháng。
行矣景物供吟兴,剩摘佳篇投锦囊。xíng yǐ jǐng wù gōng yín xīng,shèng zhāi jiā piān tóu jǐn náng。
风月翰林能继踵,此去禁庭当擢用。fēng yuè hàn lín néng jì zhǒng,cǐ qù jìn tíng dāng zhuó yòng。
传闻红叶满阶前,久俟高才能吟讽。chuán wén hóng yè mǎn jiē qián,jiǔ qí gāo cái néng yín fěng。
文章吏部既摩肩,声闻行当冠日边。wén zhāng lì bù jì mó jiān,shēng wén xíng dāng guān rì biān。
愿为霖雨苏民望,庶使螭头压众贤。yuàn wèi lín yǔ sū mín wàng,shù shǐ chī tóu yā zhòng xián。
鲰生荷德诚非浅,别拜谁能无眷恋。zōu shēng hé dé chéng fēi qiǎn,bié bài shuí néng wú juàn liàn。
惟蕲爵过二唐贤,乃副承恩多士愿。wéi qí jué guò èr táng xián,nǎi fù chéng ēn duō shì yuàn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

时来一钓会连鳌,舌在谁羞旧缊袍。shí lái yī diào huì lián áo,shé zài shuí xiū jiù yūn páo。
风骨自惭非太白,高吟大醉浪推豪。fēng gǔ zì cán fēi tài bái,gāo yín dà zuì làng tuī háo。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

江陵素乏橘千株,贫甚唯收柿叶书。jiāng líng sù fá jú qiān zhū,pín shén wéi shōu shì yè shū。
拟叩富儿谋贷粟,及门无奈足趑趄。nǐ kòu fù ér móu dài sù,jí mén wú nài zú zī jū。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

锻鍊新诗数百篇,郊寒岛瘦慕前贤。duàn liàn xīn shī shù bǎi piān,jiāo hán dǎo shòu mù qián xián。
高山流水知音少,不及人间鬼使钱。gāo shān liú shuǐ zhī yīn shǎo,bù jí rén jiān guǐ shǐ qián。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

飘飘逸气薄云霓,功烈羞谈管仲卑。piāo piāo yì qì báo yún ní,gōng liè xiū tán guǎn zhòng bēi。
业就凌烟终有分,桂林谁谓便无枝。yè jiù líng yān zhōng yǒu fēn,guì lín shuí wèi biàn wú zhī。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

袍襟帽角走红尘,却扫穷经务日新。páo jīn mào jiǎo zǒu hóng chén,què sǎo qióng jīng wù rì xīn。
将相公侯本无种,未应不及卖浆人。jiāng xiāng gōng hóu běn wú zhǒng,wèi yīng bù jí mài jiāng rén。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

功名端拟位三槐,发策惭无八斗才。gōng míng duān nǐ wèi sān huái,fā cè cán wú bā dòu cái。
寂寞云斋且稽古,披香指日扫松煤。jì mò yún zhāi qiě jī gǔ,pī xiāng zhǐ rì sǎo sōng méi。

饮中示子贤诸友七绝颇愧狂斐

欧阳澈

不作群儿浪谤伤,致身蕲处谏台霜。bù zuò qún ér làng bàng shāng,zhì shēn qí chù jiàn tái shuāng。
功成野服便萧散,会见裴公绿野堂。gōng chéng yě fú biàn xiāo sàn,huì jiàn péi gōng lǜ yě táng。

春意五绝

欧阳澈

浓云漠漠雨毛空,染出桃腮照眼红。nóng yún mò mò yǔ máo kōng,rǎn chū táo sāi zhào yǎn hóng。
遮莫异香飘几席,多情拂掠谢东风。zhē mò yì xiāng piāo jǐ xí,duō qíng fú lüè xiè dōng fēng。

春意五绝

欧阳澈

高情忽逐晓云空,喜见枝头一点红。gāo qíng hū zhú xiǎo yún kōng,xǐ jiàn zhī tóu yī diǎn hóng。
只恐好花俱有主,拟为词客伴春风。zhǐ kǒng hǎo huā jù yǒu zhǔ,nǐ wèi cí kè bàn chūn fēng。

春意五绝

欧阳澈

料峭馀寒透裌衣,卷帘休讶燕来迟。liào qiào yú hán tòu jiá yī,juǎn lián xiū yà yàn lái chí。
多情苦被春催柳,带眼无端觉屡移。duō qíng kǔ bèi chūn cuī liǔ,dài yǎn wú duān jué lǚ yí。

春意五绝

欧阳澈

一犁烟雨霭江村,肮脏衡门暗断魂。yī lí yān yǔ ǎi jiāng cūn,āng zàng héng mén àn duàn hún。
览镜自怜空跌宕,谁知跨下有王孙。lǎn jìng zì lián kōng diē dàng,shuí zhī kuà xià yǒu wáng sūn。

春意五绝

欧阳澈

送墨层楼水墨天,柳堤花坞渐夭妍。sòng mò céng lóu shuǐ mò tiān,liǔ dī huā wù jiàn yāo yán。
教童为控寻春马,好事谁能乞酒钱。jiào tóng wèi kòng xún chūn mǎ,hǎo shì shuí néng qǐ jiǔ qián。

宣和四祀季冬梦与人环坐杰阁烹茶饮于左右堆阿堵物茶罢共读诗集意谓先贤所述首篇题云永叔诵彻三阕遽然而觉特记一句云东野龙钟衣绿归议者谓非吉兆因即东野遗事反其旨而足之为四绝句云

欧阳澈

东野龙钟衣绿归,食齑肠苦竟栖迟。dōng yě lóng zhōng yī lǜ guī,shí jī cháng kǔ jìng qī chí。
出门顾我浑无碍,未肯徘徊只赋诗。chū mén gù wǒ hún wú ài,wèi kěn pái huái zhǐ fù shī。

醉中食鲙歌

欧阳澈

君不见秋风未发鲈正肥,张翰思归心欲飞。jūn bù jiàn qiū fēng wèi fā lú zhèng féi,zhāng hàn sī guī xīn yù fēi。
又不见田文有客歌弹铗,为叹无鱼声激烈。yòu bù jiàn tián wén yǒu kè gē dàn jiá,wèi tàn wú yú shēng jī liè。
水晶细鲙落金盘,须信江南味中绝。shuǐ jīng xì kuài luò jīn pán,xū xìn jiāng nán wèi zhōng jué。
山谷曾名醒酒冰,一箸未尝延俗客。shān gǔ céng míng xǐng jiǔ bīng,yī zhù wèi cháng yán sú kè。
助盘橙橘荐甘酸,入口琼瑶碎牙颊。zhù pán chéng jú jiàn gān suān,rù kǒu qióng yáo suì yá jiá。
扶起嵇康颓玉山,涤破乐天醉吟魄。fú qǐ jī kāng tuí yù shān,dí pò lè tiān zuì yín pò。
烹龙炮凤未云珍,策勋终是愧霜鳞。pēng lóng pào fèng wèi yún zhēn,cè xūn zhōng shì kuì shuāng lín。
江湖散人兴不浅,为羡此品常垂纶。jiāng hú sàn rén xīng bù qiǎn,wèi xiàn cǐ pǐn cháng chuí lún。
有时举竿获锦鲤,玉屑花中拚烂醉。yǒu shí jǔ gān huò jǐn lǐ,yù xiè huā zhōng pàn làn zuì。
笑他大嚼市廛流,浪说屠门能快意。xiào tā dà jué shì chán liú,làng shuō tú mén néng kuài yì。
灵运池中蓄颇多,扬鬐鼓鬣戏清波。líng yùn chí zhōng xù pǒ duō,yáng qí gǔ liè xì qīng bō。
知我平生嗜此癖,霜刀细缕红玉搓。zhī wǒ píng shēng shì cǐ pǐ,shuāng dāo xì lǚ hóng yù cuō。
典衣沽酒试轰饮,缬纹入面春风和。diǎn yī gū jiǔ shì hōng yǐn,xié wén rù miàn chūn fēng hé。
男儿大抵皆忼慨,功名未必常蹉跎。nán ér dà dǐ jiē kāng kǎi,gōng míng wèi bì cháng cuō tuó。
醉来击剑歌白雪,闲愁万斛俱消磨。zuì lái jī jiàn gē bái xuě,xián chóu wàn hú jù xiāo mó。
杯盘虽冷落,风月输吟哦。bēi pán suī lěng luò,fēng yuè shū yín ó。
逸气射斗牛,无人识太阿。yì qì shè dòu niú,wú rén shí tài ā。
俗态翻云仍覆雨,世情炙手扰张罗。sú tài fān yún réng fù yǔ,shì qíng zhì shǒu rǎo zhāng luó。
丈夫富贵当自致,耻傍权门效女萝。zhàng fū fù guì dāng zì zhì,chǐ bàng quán mén xiào nǚ luó。
雄图自许羞俯仰,请看毫端食鲙歌。xióng tú zì xǔ xiū fǔ yǎng,qǐng kàn háo duān shí kuài gē。

七夕后一日寄陈巨济

欧阳澈

高楼昨夜西风转,耿耿银河云叶卷。gāo lóu zuó yè xī fēng zhuǎn,gěng gěng yín hé yún yè juǎn。
擎空皎月弄婵娟,领略溪山堪指点。qíng kōng jiǎo yuè nòng chán juān,lǐng lüè xī shān kān zhǐ diǎn。
秋光次第磨青铜,一味清凉袭庭院。qiū guāng cì dì mó qīng tóng,yī wèi qīng liáng xí tíng yuàn。
遥知天外鹊桥成,织女牛郎会佳燕。yáo zhī tiān wài què qiáo chéng,zhī nǚ niú láng huì jiā yàn。
凭高翻忆凤楼人,殷勤乞巧陈芳奠。píng gāo fān yì fèng lóu rén,yīn qín qǐ qiǎo chén fāng diàn。
可堪目断心旌摇,砌成幽恨无人展。kě kān mù duàn xīn jīng yáo,qì chéng yōu hèn wú rén zhǎn。
促樽欣得莫逆交,脉脉闲愁凭理遣。cù zūn xīn dé mò nì jiāo,mài mài xián chóu píng lǐ qiǎn。
清狂举白话平生,午夜香燃残宝篆。qīng kuáng jǔ bái huà píng shēng,wǔ yè xiāng rán cán bǎo zhuàn。
凄凉此际忆年时,烂漫琼楼兴不浅。qī liáng cǐ jì yì nián shí,làn màn qióng lóu xīng bù qiǎn。