古诗词

送吴教授古诗

欧阳澈

公不见先朝谪仙李太白,晦迹嵩山号诗客。gōng bù jiàn xiān cháo zhé xiān lǐ tài bái,huì jì sōng shān hào shī kè。
奇禽就掌食无猜,藉藉雄名振京国。qí qín jiù zhǎng shí wú cāi,jí jí xióng míng zhèn jīng guó。
四明狂客素怜才,解龟换酒称奇特。sì míng kuáng kè sù lián cái,jiě guī huàn jiǔ chēng qí tè。
白衣从此步花砖,秀拔儒林人所则。bái yī cóng cǐ bù huā zhuān,xiù bá rú lín rén suǒ zé。
煌煌文焰万丈长,散落人间伴明月。huáng huáng wén yàn wàn zhàng zhǎng,sàn luò rén jiān bàn míng yuè。
又不见昌黎巨儒韩退之,天才颖脱囊中锥。yòu bù jiàn chāng lí jù rú hán tuì zhī,tiān cái yǐng tuō náng zhōng zhuī。
反刓刬伪格以正,取心注手了无疑。fǎn wán chǎn wěi gé yǐ zhèng,qǔ xīn zhù shǒu le wú yí。
横经太学明师道,质疑辨惑为蓍龟。héng jīng tài xué míng shī dào,zhì yí biàn huò wèi shī guī。
一言曲尽教育术,业精于勤荒于嬉。yī yán qū jǐn jiào yù shù,yè jīng yú qín huāng yú xī。
赫然千载誉愈尊,太山北斗谁敢欺。hè rán qiān zài yù yù zūn,tài shān běi dòu shuí gǎn qī。
二公才德冠天下,青史褒名卓难亚。èr gōng cái dé guān tiān xià,qīng shǐ bāo míng zhuó nán yà。
读之每恨世不同,操彗无由渐德化。dú zhī měi hèn shì bù tóng,cāo huì wú yóu jiàn dé huà。
延陵先生当盛时,卓荦英姿独继之。yán líng xiān shēng dāng shèng shí,zhuó luò yīng zī dú jì zhī。
万言倚马亦何待,睥睨谪仙当并驰。wàn yán yǐ mǎ yì hé dài,pì nì zhé xiān dāng bìng chí。
抵排异端志不拔,真欲砺行参昌黎。dǐ pái yì duān zhì bù bá,zhēn yù lì xíng cān chāng lí。
笔端绮靡追造化,胸中浩气蟠蛟螭。bǐ duān qǐ mí zhuī zào huà,xiōng zhōng hào qì pán jiāo chī。
壮年唾手拾高第,锦绣文章喧帝里。zhuàng nián tuò shǒu shí gāo dì,jǐn xiù wén zhāng xuān dì lǐ。
飘飘意气凌碧云,回视尘踪如脱屣。piāo piāo yì qì líng bì yún,huí shì chén zōng rú tuō xǐ。
龙墀承命来临川,绛帐谈经历数年。lóng chí chéng mìng lái lín chuān,jiàng zhàng tán jīng lì shù nián。
微言奥义潜启发,残膏剩馥多流传。wēi yán ào yì qián qǐ fā,cán gāo shèng fù duō liú chuán。
抠衣幸与诸生列,饫听绪言疑已决。kōu yī xìng yǔ zhū shēng liè,yù tīng xù yán yí yǐ jué。
自嗟管见如醯鸡,若非先生覆难彻。zì jiē guǎn jiàn rú xī jī,ruò fēi xiān shēng fù nán chè。
惜哉虚往未实归,洗心方拟叩精微。xī zāi xū wǎng wèi shí guī,xǐ xīn fāng nǐ kòu jīng wēi。
夫何瓜代忽尔至,征航欲解归王畿。fū hé guā dài hū ěr zhì,zhēng háng yù jiě guī wáng jī。
秋风未晚莲吐香,莼美鲈肥正好尝。qiū fēng wèi wǎn lián tǔ xiāng,chún měi lú féi zhèng hǎo cháng。
行矣景物供吟兴,剩摘佳篇投锦囊。xíng yǐ jǐng wù gōng yín xīng,shèng zhāi jiā piān tóu jǐn náng。
风月翰林能继踵,此去禁庭当擢用。fēng yuè hàn lín néng jì zhǒng,cǐ qù jìn tíng dāng zhuó yòng。
传闻红叶满阶前,久俟高才能吟讽。chuán wén hóng yè mǎn jiē qián,jiǔ qí gāo cái néng yín fěng。
文章吏部既摩肩,声闻行当冠日边。wén zhāng lì bù jì mó jiān,shēng wén xíng dāng guān rì biān。
愿为霖雨苏民望,庶使螭头压众贤。yuàn wèi lín yǔ sū mín wàng,shù shǐ chī tóu yā zhòng xián。
鲰生荷德诚非浅,别拜谁能无眷恋。zōu shēng hé dé chéng fēi qiǎn,bié bài shuí néng wú juàn liàn。
惟蕲爵过二唐贤,乃副承恩多士愿。wéi qí jué guò èr táng xián,nǎi fù chéng ēn duō shì yuàn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

喜雨八绝寄显道作

欧阳澈

霜筠瑟瑟戛琳琅,冷透纱厨一味凉。shuāng yún sè sè jiá lín láng,lěng tòu shā chú yī wèi liáng。
破梦吟魂正潇洒,纤纤更捧雪花香。pò mèng yín hún zhèng xiāo sǎ,xiān xiān gèng pěng xuě huā xiāng。

喜雨八绝寄显道作

欧阳澈

杨柳藏鸦菡萏香,水亭风榭袭罗裳。yáng liǔ cáng yā hàn dàn xiāng,shuǐ tíng fēng xiè xí luó shang。
秋光正入诗人眼,剩得馀篇付锦囊。qiū guāng zhèng rù shī rén yǎn,shèng dé yú piān fù jǐn náng。

醉吟

欧阳澈

酒酣逸气射星斗,自恨无人识马周。jiǔ hān yì qì shè xīng dòu,zì hèn wú rén shí mǎ zhōu。
试拂青蛇歌易水,溪山应有鬼神愁。shì fú qīng shé gē yì shuǐ,xī shān yīng yǒu guǐ shén chóu。

重九前一日对菊戏书

欧阳澈

菊吐金英已满篱,持杯指准赏芳菲。jú tǔ jīn yīng yǐ mǎn lí,chí bēi zhǐ zhǔn shǎng fāng fēi。
有巾可漉还无酿,载酒何人是白衣。yǒu jīn kě lù hái wú niàng,zài jiǔ hé rén shì bái yī。

读萧防遇仙传戏书一绝

欧阳澈

华阳宫阙杳难寻,空有遗踪古到今。huá yáng gōng quē yǎo nán xún,kōng yǒu yí zōng gǔ dào jīn。
不识萧郎仙去后,床头花酝共谁斟。bù shí xiāo láng xiān qù hòu,chuáng tóu huā yùn gòng shuí zhēn。

览丁渥异梦记戏书一绝示内人

欧阳澈

梦魂千里入巫峰,况在鸳帏咫尺中。mèng hún qiān lǐ rù wū fēng,kuàng zài yuān wéi zhǐ chǐ zhōng。
笔洒新诗宜赠我,临风幸免倩征鸿。bǐ sǎ xīn shī yí zèng wǒ,lín fēng xìng miǎn qiàn zhēng hóng。

德秀和朝宗绝句意似有不平者依韵作三绝以代其解嘲

欧阳澈

琪管将扬世罕知,不辞三弄试临溪。qí guǎn jiāng yáng shì hǎn zhī,bù cí sān nòng shì lín xī。
少陵若也能精鉴,休戏严公有此儿。shǎo líng ruò yě néng jīng jiàn,xiū xì yán gōng yǒu cǐ ér。

德秀和朝宗绝句意似有不平者依韵作三绝以代其解嘲

欧阳澈

藏器韬光以待时,扁舟且此钓磻溪。cáng qì tāo guāng yǐ dài shí,biǎn zhōu qiě cǐ diào pán xī。
拿云指日掀头角,惊破扶风狎侮儿。ná yún zhǐ rì xiān tóu jiǎo,jīng pò fú fēng xiá wǔ ér。

德秀和朝宗绝句意似有不平者依韵作三绝以代其解嘲

欧阳澈

东野临流喜赋诗,一竿摇破碧云溪。dōng yě lín liú xǐ fù shī,yī gān yáo pò bì yún xī。
汝非羸角休吾触,不是寻常丱角儿。rǔ fēi léi jiǎo xiū wú chù,bù shì xún cháng guàn jiǎo ér。

和元诗末篇之意二绝寄友人

欧阳澈

功名未许书麟阁,吟醉何妨晦竹溪。gōng míng wèi xǔ shū lín gé,yín zuì hé fáng huì zhú xī。
舌在自知非久困,且将诗礼教龟儿。shé zài zì zhī fēi jiǔ kùn,qiě jiāng shī lǐ jiào guī ér。

和元诗末篇之意二绝寄友人

欧阳澈

酒圣会须中北海,机锋谁敢触曹溪。jiǔ shèng huì xū zhōng běi hǎi,jī fēng shuí gǎn chù cáo xī。
英雄自有回天力,造化都来只小儿。yīng xióng zì yǒu huí tiān lì,zào huà dōu lái zhǐ xiǎo ér。

归自临川途中感物遇事得八绝句寄秀美

欧阳澈

信马沿堤懒著鞭,不堪回首望临川。xìn mǎ yán dī lǎn zhù biān,bù kān huí shǒu wàng lín chuān。
满怀离恨如春梦,愁听林梢断续蝉。mǎn huái lí hèn rú chūn mèng,chóu tīng lín shāo duàn xù chán。

归自临川途中感物遇事得八绝句寄秀美

欧阳澈

欲破闲愁殢举觞,醉中行色转凄凉。yù pò xián chóu tì jǔ shāng,zuì zhōng xíng sè zhuǎn qī liáng。
眼封无物堪消遣,望尽江城断尽肠。yǎn fēng wú wù kān xiāo qiǎn,wàng jǐn jiāng chéng duàn jǐn cháng。

归自临川途中感物遇事得八绝句寄秀美

欧阳澈

廉纤小雨破炎蒸,马上襟怀顿觉清。lián xiān xiǎo yǔ pò yán zhēng,mǎ shàng jīn huái dùn jué qīng。
暂解征鞍访村叟,一瓯春露醒馀酲。zàn jiě zhēng ān fǎng cūn sǒu,yī ōu chūn lù xǐng yú chéng。

归自临川途中感物遇事得八绝句寄秀美

欧阳澈

一声啼鸟过残阳,仿佛流莺促晓妆。yī shēng tí niǎo guò cán yáng,fǎng fú liú yīng cù xiǎo zhuāng。
记得年时倦梳裹,殢人和笑道天凉。jì dé nián shí juàn shū guǒ,tì rén hé xiào dào tiān liáng。