古诗词

送吴教授古诗

欧阳澈

公不见先朝谪仙李太白,晦迹嵩山号诗客。gōng bù jiàn xiān cháo zhé xiān lǐ tài bái,huì jì sōng shān hào shī kè。
奇禽就掌食无猜,藉藉雄名振京国。qí qín jiù zhǎng shí wú cāi,jí jí xióng míng zhèn jīng guó。
四明狂客素怜才,解龟换酒称奇特。sì míng kuáng kè sù lián cái,jiě guī huàn jiǔ chēng qí tè。
白衣从此步花砖,秀拔儒林人所则。bái yī cóng cǐ bù huā zhuān,xiù bá rú lín rén suǒ zé。
煌煌文焰万丈长,散落人间伴明月。huáng huáng wén yàn wàn zhàng zhǎng,sàn luò rén jiān bàn míng yuè。
又不见昌黎巨儒韩退之,天才颖脱囊中锥。yòu bù jiàn chāng lí jù rú hán tuì zhī,tiān cái yǐng tuō náng zhōng zhuī。
反刓刬伪格以正,取心注手了无疑。fǎn wán chǎn wěi gé yǐ zhèng,qǔ xīn zhù shǒu le wú yí。
横经太学明师道,质疑辨惑为蓍龟。héng jīng tài xué míng shī dào,zhì yí biàn huò wèi shī guī。
一言曲尽教育术,业精于勤荒于嬉。yī yán qū jǐn jiào yù shù,yè jīng yú qín huāng yú xī。
赫然千载誉愈尊,太山北斗谁敢欺。hè rán qiān zài yù yù zūn,tài shān běi dòu shuí gǎn qī。
二公才德冠天下,青史褒名卓难亚。èr gōng cái dé guān tiān xià,qīng shǐ bāo míng zhuó nán yà。
读之每恨世不同,操彗无由渐德化。dú zhī měi hèn shì bù tóng,cāo huì wú yóu jiàn dé huà。
延陵先生当盛时,卓荦英姿独继之。yán líng xiān shēng dāng shèng shí,zhuó luò yīng zī dú jì zhī。
万言倚马亦何待,睥睨谪仙当并驰。wàn yán yǐ mǎ yì hé dài,pì nì zhé xiān dāng bìng chí。
抵排异端志不拔,真欲砺行参昌黎。dǐ pái yì duān zhì bù bá,zhēn yù lì xíng cān chāng lí。
笔端绮靡追造化,胸中浩气蟠蛟螭。bǐ duān qǐ mí zhuī zào huà,xiōng zhōng hào qì pán jiāo chī。
壮年唾手拾高第,锦绣文章喧帝里。zhuàng nián tuò shǒu shí gāo dì,jǐn xiù wén zhāng xuān dì lǐ。
飘飘意气凌碧云,回视尘踪如脱屣。piāo piāo yì qì líng bì yún,huí shì chén zōng rú tuō xǐ。
龙墀承命来临川,绛帐谈经历数年。lóng chí chéng mìng lái lín chuān,jiàng zhàng tán jīng lì shù nián。
微言奥义潜启发,残膏剩馥多流传。wēi yán ào yì qián qǐ fā,cán gāo shèng fù duō liú chuán。
抠衣幸与诸生列,饫听绪言疑已决。kōu yī xìng yǔ zhū shēng liè,yù tīng xù yán yí yǐ jué。
自嗟管见如醯鸡,若非先生覆难彻。zì jiē guǎn jiàn rú xī jī,ruò fēi xiān shēng fù nán chè。
惜哉虚往未实归,洗心方拟叩精微。xī zāi xū wǎng wèi shí guī,xǐ xīn fāng nǐ kòu jīng wēi。
夫何瓜代忽尔至,征航欲解归王畿。fū hé guā dài hū ěr zhì,zhēng háng yù jiě guī wáng jī。
秋风未晚莲吐香,莼美鲈肥正好尝。qiū fēng wèi wǎn lián tǔ xiāng,chún měi lú féi zhèng hǎo cháng。
行矣景物供吟兴,剩摘佳篇投锦囊。xíng yǐ jǐng wù gōng yín xīng,shèng zhāi jiā piān tóu jǐn náng。
风月翰林能继踵,此去禁庭当擢用。fēng yuè hàn lín néng jì zhǒng,cǐ qù jìn tíng dāng zhuó yòng。
传闻红叶满阶前,久俟高才能吟讽。chuán wén hóng yè mǎn jiē qián,jiǔ qí gāo cái néng yín fěng。
文章吏部既摩肩,声闻行当冠日边。wén zhāng lì bù jì mó jiān,shēng wén xíng dāng guān rì biān。
愿为霖雨苏民望,庶使螭头压众贤。yuàn wèi lín yǔ sū mín wàng,shù shǐ chī tóu yā zhòng xián。
鲰生荷德诚非浅,别拜谁能无眷恋。zōu shēng hé dé chéng fēi qiǎn,bié bài shuí néng wú juàn liàn。
惟蕲爵过二唐贤,乃副承恩多士愿。wéi qí jué guò èr táng xián,nǎi fù chéng ēn duō shì yuàn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

和友人榴花

欧阳澈

薰风吹绽绛香囊,碧玉丛中巧剪装。xūn fēng chuī zhàn jiàng xiāng náng,bì yù cóng zhōng qiǎo jiǎn zhuāng。
刚对炎曦争灼烁,羞同凡卉竞芬芳。gāng duì yán xī zhēng zhuó shuò,xiū tóng fán huì jìng fēn fāng。
动人来把骊珠吐,照眼潜将蜀锦张。dòng rén lái bǎ lí zhū tǔ,zhào yǎn qián jiāng shǔ jǐn zhāng。
诗思为伊牵引煞,暗随蝴蝶梦池塘。shī sī wèi yī qiān yǐn shā,àn suí hú dié mèng chí táng。

寄良臣

欧阳澈

耳冷清谈倏半年,渴心如忆岭头泉。ěr lěng qīng tán shū bàn nián,kě xīn rú yì lǐng tóu quán。
自惭托迹多南北,无复从游学圣贤。zì cán tuō jì duō nán běi,wú fù cóng yóu xué shèng xián。
莫谓卑飞同斥鴳,已全高洁慕鸣蝉。mò wèi bēi fēi tóng chì yàn,yǐ quán gāo jié mù míng chán。
荒凉不厌幽居趣,假道何妨试著鞭。huāng liáng bù yàn yōu jū qù,jiǎ dào hé fáng shì zhù biān。

子贤同游岐原

欧阳澈

投闲结客叩禅扃,拾得林间一种清。tóu xián jié kè kòu chán jiōng,shí dé lín jiān yī zhǒng qīng。
倚杖细听黄鸟语,卷帘遥指碧云生。yǐ zhàng xì tīng huáng niǎo yǔ,juǎn lián yáo zhǐ bì yún shēng。
清风麈尾驱尘态,春露瓯心破宿酲。qīng fēng zhǔ wěi qū chén tài,chūn lù ōu xīn pò sù chéng。
便拟躬耕傅岩下,翻惭没世未留名。biàn nǐ gōng gēng fù yán xià,fān cán méi shì wèi liú míng。

和友人春日山中即事

欧阳澈

敛翅归来口欲缄,结茅遁戢寄云岩。liǎn chì guī lái kǒu yù jiān,jié máo dùn jí jì yún yán。
?辀聒耳思抛弹,薜荔萦墙未肯芟。zhōu guā ěr sī pāo dàn,bì lì yíng qiáng wèi kěn shān。
闲笑蜜蜂空采扑,静听雏燕语呢喃。xián xiào mì fēng kōng cǎi pū,jìng tīng chú yàn yǔ ne nán。
翛然顿释人间累,设阱维防饿虎馋。xiāo rán dùn shì rén jiān lèi,shè jǐng wéi fáng è hǔ chán。

和友人春日山中即事

欧阳澈

杜门却扫绝机缄,砥节端如万仞岩。dù mén què sǎo jué jī jiān,dǐ jié duān rú wàn rèn yán。
涧底无鳌休掷钓,路傍有草倩谁芟。jiàn dǐ wú áo xiū zhì diào,lù bàng yǒu cǎo qiàn shuí shān。
披襟嫩竹敲风细,支枕幽禽斗语喃。pī jīn nèn zhú qiāo fēng xì,zhī zhěn yōu qín dòu yǔ nán。
底事晓来无挟弹,为嫌屋上集乌馋。dǐ shì xiǎo lái wú xié dàn,wèi xián wū shàng jí wū chán。

和友人同游普安

欧阳澈

碧云章句慕汤休,结客来寻物外游。bì yún zhāng jù mù tāng xiū,jié kè lái xún wù wài yóu。
茗碗翠涛能破闷,棋枰飞雹共忘忧。míng wǎn cuì tāo néng pò mèn,qí píng fēi báo gòng wàng yōu。
须泉况味参师正,爱竹襟怀亚子猷。xū quán kuàng wèi cān shī zhèng,ài zhú jīn huái yà zi yóu。
好事不须沽酒引,一溪风物自相留。hǎo shì bù xū gū jiǔ yǐn,yī xī fēng wù zì xiāng liú。

拉友人游普安追和前韵

欧阳澈

炙手权门似可羞,联翩宜作赤松游。zhì shǒu quán mén shì kě xiū,lián piān yí zuò chì sōng yóu。
花逢消恨本无恨,草对忘忧自不忧。huā féng xiāo hèn běn wú hèn,cǎo duì wàng yōu zì bù yōu。
拂榻禅窗蠲俗虑,挥犀虚室论嘉猷。fú tà chán chuāng juān sú lǜ,huī xī xū shì lùn jiā yóu。
支郎况颇能诗话,涤濯吟魂为少留。zhī láng kuàng pǒ néng shī huà,dí zhuó yín hún wèi shǎo liú。

督德秀还酒会

欧阳澈

绿锁窗前聚首时,戏弹圆玉偶输机。lǜ suǒ chuāng qián jù shǒu shí,xì dàn yuán yù ǒu shū jī。
侑觞既欲携红袖,送酒何妨遣白衣。yòu shāng jì yù xié hóng xiù,sòng jiǔ hé fáng qiǎn bái yī。
酩酊预期归倒载,从容端约话玄微。mǐng dīng yù qī guī dào zài,cóng róng duān yuē huà xuán wēi。
挥戈直使颓阳却,不计西风隐半归。huī gē zhí shǐ tuí yáng què,bù jì xī fēng yǐn bàn guī。

德秀和诗意似有激而云因次韵复之

欧阳澈

困踣红尘未偶时,醉吟风月且忘机。kùn bó hóng chén wèi ǒu shí,zuì yín fēng yuè qiě wàng jī。
囊空不羡千金璧,道在何惭百结衣。náng kōng bù xiàn qiān jīn bì,dào zài hé cán bǎi jié yī。
洗垢任他腾口谤,养恬尤觉道心微。xǐ gòu rèn tā téng kǒu bàng,yǎng tián yóu jué dào xīn wēi。
孙阳一顾盐车骥,超逸方惊动中规。sūn yáng yī gù yán chē jì,chāo yì fāng jīng dòng zhōng guī。

临川戏留友人

欧阳澈

山童泽涸欲金流,小雨廉纤陡变秋。shān tóng zé hé yù jīn liú,xiǎo yǔ lián xiān dǒu biàn qiū。
河朔饮徒方快意,鲈鱼归兴不如休。hé shuò yǐn tú fāng kuài yì,lú yú guī xīng bù rú xiū。
歌姝况有飞琼侣,结客当为掷果游。gē shū kuàng yǒu fēi qióng lǚ,jié kè dāng wèi zhì guǒ yóu。
一曲阳关肠断尽,未应闻此不迟留。yī qū yáng guān cháng duàn jǐn,wèi yīng wén cǐ bù chí liú。

小生日因与友人作文字饮醉中走笔

欧阳澈

肮脏无聊独倚门,谁怜跨下有王孙。āng zàng wú liáo dú yǐ mén,shuí lián kuà xià yǒu wáng sūn。
扬镳特辱过黄宪,载酒端来醉子云。yáng biāo tè rǔ guò huáng xiàn,zài jiǔ duān lái zuì zi yún。
写景锦囊同摘句,摇风玉麈细论文。xiě jǐng jǐn náng tóng zhāi jù,yáo fēng yù zhǔ xì lùn wén。
共欣贱子当生日,戏祝遐龄倒一樽。gòng xīn jiàn zi dāng shēng rì,xì zhù xiá líng dào yī zūn。

小生日因与友人作文字饮醉中走笔

欧阳澈

二妙高轩肯过门,共期献策学公孙。èr miào gāo xuān kěn guò mén,gòng qī xiàn cè xué gōng sūn。
因观佳句题红叶,陡起归心望白云。yīn guān jiā jù tí hóng yè,dǒu qǐ guī xīn wàng bái yún。
坐上挥犀惊险语,醉中染翰缀雄文。zuò shàng huī xī jīng xiǎn yǔ,zuì zhōng rǎn hàn zhuì xióng wén。
相忘岂假投遵辖,待月同倾北海樽。xiāng wàng qǐ jiǎ tóu zūn xiá,dài yuè tóng qīng běi hǎi zūn。

夜过谢池小酌戏继前韵示诸友

欧阳澈

为忆莲娃夜叩门,恐缘芳草怨王孙。wèi yì lián wá yè kòu mén,kǒng yuán fāng cǎo yuàn wáng sūn。
眉弯海峤初生月,鬓亸巫峰欲坠云。méi wān hǎi jiào chū shēng yuè,bìn duǒ wū fēng yù zhuì yún。
金粟花残将委烬,香丝篆破不成文。jīn sù huā cán jiāng wěi jìn,xiāng sī zhuàn pò bù chéng wén。
朦胧月映人如玉,尔汝忘形共一樽。méng lóng yuè yìng rén rú yù,ěr rǔ wàng xíng gòng yī zūn。

德秀和韵见酬因复之

欧阳澈

高才卓荦冠儒门,知是延陵几世孙。gāo cái zhuó luò guān rú mén,zhī shì yán líng jǐ shì sūn。
白雪歌诗凌鲍谢,青钱事业压机云。bái xuě gē shī líng bào xiè,qīng qián shì yè yā jī yún。
雄图未遂羞投笔,赋分甘贫耻卖文。xióng tú wèi suì xiū tóu bǐ,fù fēn gān pín chǐ mài wén。
已结忘形韩孟友,醉吟常愿共开樽。yǐ jié wàng xíng hán mèng yǒu,zuì yín cháng yuàn gòng kāi zūn。

继前韵督敦仁和诗

欧阳澈

抠衣幸每蹑膺门,了了惭非孔氏孙。kōu yī xìng měi niè yīng mén,le le cán fēi kǒng shì sūn。
麈尾既容闻吐屑,毫端合许见摛云。zhǔ wěi jì róng wén tǔ xiè,háo duān hé xǔ jiàn chī yún。
羲皇况已傲彭泽,屈宋安能过广文。xī huáng kuàng yǐ ào péng zé,qū sòng ān néng guò guǎng wén。
白璧一双如见掷,解貂准拟换融樽。bái bì yī shuāng rú jiàn zhì,jiě diāo zhǔn nǐ huàn róng zūn。