古诗词

送吴教授古诗

欧阳澈

公不见先朝谪仙李太白,晦迹嵩山号诗客。gōng bù jiàn xiān cháo zhé xiān lǐ tài bái,huì jì sōng shān hào shī kè。
奇禽就掌食无猜,藉藉雄名振京国。qí qín jiù zhǎng shí wú cāi,jí jí xióng míng zhèn jīng guó。
四明狂客素怜才,解龟换酒称奇特。sì míng kuáng kè sù lián cái,jiě guī huàn jiǔ chēng qí tè。
白衣从此步花砖,秀拔儒林人所则。bái yī cóng cǐ bù huā zhuān,xiù bá rú lín rén suǒ zé。
煌煌文焰万丈长,散落人间伴明月。huáng huáng wén yàn wàn zhàng zhǎng,sàn luò rén jiān bàn míng yuè。
又不见昌黎巨儒韩退之,天才颖脱囊中锥。yòu bù jiàn chāng lí jù rú hán tuì zhī,tiān cái yǐng tuō náng zhōng zhuī。
反刓刬伪格以正,取心注手了无疑。fǎn wán chǎn wěi gé yǐ zhèng,qǔ xīn zhù shǒu le wú yí。
横经太学明师道,质疑辨惑为蓍龟。héng jīng tài xué míng shī dào,zhì yí biàn huò wèi shī guī。
一言曲尽教育术,业精于勤荒于嬉。yī yán qū jǐn jiào yù shù,yè jīng yú qín huāng yú xī。
赫然千载誉愈尊,太山北斗谁敢欺。hè rán qiān zài yù yù zūn,tài shān běi dòu shuí gǎn qī。
二公才德冠天下,青史褒名卓难亚。èr gōng cái dé guān tiān xià,qīng shǐ bāo míng zhuó nán yà。
读之每恨世不同,操彗无由渐德化。dú zhī měi hèn shì bù tóng,cāo huì wú yóu jiàn dé huà。
延陵先生当盛时,卓荦英姿独继之。yán líng xiān shēng dāng shèng shí,zhuó luò yīng zī dú jì zhī。
万言倚马亦何待,睥睨谪仙当并驰。wàn yán yǐ mǎ yì hé dài,pì nì zhé xiān dāng bìng chí。
抵排异端志不拔,真欲砺行参昌黎。dǐ pái yì duān zhì bù bá,zhēn yù lì xíng cān chāng lí。
笔端绮靡追造化,胸中浩气蟠蛟螭。bǐ duān qǐ mí zhuī zào huà,xiōng zhōng hào qì pán jiāo chī。
壮年唾手拾高第,锦绣文章喧帝里。zhuàng nián tuò shǒu shí gāo dì,jǐn xiù wén zhāng xuān dì lǐ。
飘飘意气凌碧云,回视尘踪如脱屣。piāo piāo yì qì líng bì yún,huí shì chén zōng rú tuō xǐ。
龙墀承命来临川,绛帐谈经历数年。lóng chí chéng mìng lái lín chuān,jiàng zhàng tán jīng lì shù nián。
微言奥义潜启发,残膏剩馥多流传。wēi yán ào yì qián qǐ fā,cán gāo shèng fù duō liú chuán。
抠衣幸与诸生列,饫听绪言疑已决。kōu yī xìng yǔ zhū shēng liè,yù tīng xù yán yí yǐ jué。
自嗟管见如醯鸡,若非先生覆难彻。zì jiē guǎn jiàn rú xī jī,ruò fēi xiān shēng fù nán chè。
惜哉虚往未实归,洗心方拟叩精微。xī zāi xū wǎng wèi shí guī,xǐ xīn fāng nǐ kòu jīng wēi。
夫何瓜代忽尔至,征航欲解归王畿。fū hé guā dài hū ěr zhì,zhēng háng yù jiě guī wáng jī。
秋风未晚莲吐香,莼美鲈肥正好尝。qiū fēng wèi wǎn lián tǔ xiāng,chún měi lú féi zhèng hǎo cháng。
行矣景物供吟兴,剩摘佳篇投锦囊。xíng yǐ jǐng wù gōng yín xīng,shèng zhāi jiā piān tóu jǐn náng。
风月翰林能继踵,此去禁庭当擢用。fēng yuè hàn lín néng jì zhǒng,cǐ qù jìn tíng dāng zhuó yòng。
传闻红叶满阶前,久俟高才能吟讽。chuán wén hóng yè mǎn jiē qián,jiǔ qí gāo cái néng yín fěng。
文章吏部既摩肩,声闻行当冠日边。wén zhāng lì bù jì mó jiān,shēng wén xíng dāng guān rì biān。
愿为霖雨苏民望,庶使螭头压众贤。yuàn wèi lín yǔ sū mín wàng,shù shǐ chī tóu yā zhòng xián。
鲰生荷德诚非浅,别拜谁能无眷恋。zōu shēng hé dé chéng fēi qiǎn,bié bài shuí néng wú juàn liàn。
惟蕲爵过二唐贤,乃副承恩多士愿。wéi qí jué guò èr táng xián,nǎi fù chéng ēn duō shì yuàn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

朝宗久不以诗见教因次前韵索其光和

欧阳澈

慵于蹲踏谒权门,独洒新诗示从孙。yōng yú dūn tà yè quán mén,dú sǎ xīn shī shì cóng sūn。
之问已尝吟夺锦,相如宜共赋凌云。zhī wèn yǐ cháng yín duó jǐn,xiāng rú yí gòng fù líng yún。
高怀素蕴知人鉴,斐句惭非吊古文。gāo huái sù yùn zhī rén jiàn,fěi jù cán fēi diào gǔ wén。
抵鹊果蒙投卞玉,珍藏何啻获牺樽。dǐ què guǒ méng tóu biàn yù,zhēn cáng hé chì huò xī zūn。

八月十四夜建中二三友过我清话因共把盏赏月从容谈笑不觉云容朦胧桂影淡泊端知是夕聚首骚池再谐佳会遂成四韵

欧阳澈

冰轮初讶一分亏,结客传觞笑语迟。bīng lún chū yà yī fēn kuī,jié kè chuán shāng xiào yǔ chí。
云汉无端藏兔影,金波恨不蘸蟾枝。yún hàn wú duān cáng tù yǐng,jīn bō hèn bù zhàn chán zhī。
佐樽痛忆飞琼侣,染翰栽成感鬼诗。zuǒ zūn tòng yì fēi qióng lǚ,rǎn hàn zāi chéng gǎn guǐ shī。
料得中秋月应朗,习池端约捧琼卮。liào dé zhōng qiū yuè yīng lǎng,xí chí duān yuē pěng qióng zhī。

轩前菊蕊将绽因书四韵示希哲约九日聚饮于此

欧阳澈

菊英装点近芳辰,风掠清香已袭人。jú yīng zhuāng diǎn jìn fāng chén,fēng lüè qīng xiāng yǐ xí rén。
端的樊川携玉液,来同靖节赏金尘。duān de fán chuān xié yù yè,lái tóng jìng jié shǎng jīn chén。
藏阄戏赌杯中物,投辖坚留座上宾。cáng jiū xì dǔ bēi zhōng wù,tóu xiá jiān liú zuò shàng bīn。
恶客不容污我社,摛云要扫笔锋神。è kè bù róng wū wǒ shè,chī yún yào sǎo bǐ fēng shén。

述怀寄仲宝

欧阳澈

鸡窗俯默谢尘嚣,炙手权门懒折腰。jī chuāng fǔ mò xiè chén xiāo,zhì shǒu quán mén lǎn zhé yāo。
节操刚持忠孝砺,胸襟常以古今浇。jié cāo gāng chí zhōng xiào lì,xiōng jīn cháng yǐ gǔ jīn jiāo。
萧条陋巷闲三径,牢落生涯寄一瓢。xiāo tiáo lòu xiàng xián sān jìng,láo luò shēng yá jì yī piáo。
何日高轩能我过,竹林清集共逍遥。hé rì gāo xuān néng wǒ guò,zhú lín qīng jí gòng xiāo yáo。

过巴川

欧阳澈

凭高因赋遏云篇,曳屣狂歌放昔贤。píng gāo yīn fù è yún piān,yè xǐ kuáng gē fàng xī xián。
未遂相如荣驷马,且寻师正傲清泉。wèi suì xiāng rú róng sì mǎ,qiě xún shī zhèng ào qīng quán。
悲吟玉未经三献,羞涩囊空乏一钱。bēi yín yù wèi jīng sān xiàn,xiū sè náng kōng fá yī qián。
典却春衣常独酌,从教邸主笑鸢肩。diǎn què chūn yī cháng dú zhuó,cóng jiào dǐ zhǔ xiào yuān jiān。

和子贤借韵书怀

欧阳澈

白雪歌诗数百篇,赓酬乐有父兄贤。bái xuě gē shī shù bǎi piān,gēng chóu lè yǒu fù xiōng xián。
要晞靖节栽门柳,须俟参寥梦石泉。yào xī jìng jié zāi mén liǔ,xū qí cān liáo mèng shí quán。
咳唾幸存三寸舌,文章可愧一囊钱。ké tuò xìng cún sān cùn shé,wén zhāng kě kuì yī náng qián。
会须重咏高轩过,呕出蕲攀李贺肩。huì xū zhòng yǒng gāo xuān guò,ǒu chū qí pān lǐ hè jiān。

和前韵勉子贤学诗

欧阳澈

雕镌风月摘佳篇,落笔尤宜法古贤。diāo juān fēng yuè zhāi jiā piān,luò bǐ yóu yí fǎ gǔ xián。
淬砺要如砻宝剑,清新蕲似冽寒泉。cuì lì yào rú lóng bǎo jiàn,qīng xīn qí shì liè hán quán。
会同白句吟披锦,冷笑邕文卖得钱。huì tóng bái jù yín pī jǐn,lěng xiào yōng wén mài dé qián。
诗社获公添一瑞,苦思须拍阆仙肩。shī shè huò gōng tiān yī ruì,kǔ sī xū pāi láng xiān jiān。

子贤和韵见酬次答之

欧阳澈

诗名浪得在卢前,器识惭非叔度贤。shī míng làng dé zài lú qián,qì shí cán fēi shū dù xián。
捉月笑他吟采石,凌云端欲赋甘泉。zhuō yuè xiào tā yín cǎi shí,líng yún duān yù fù gān quán。
发硎喜淬冲牛剑,启齿羞谈使鬼钱。fā xíng xǐ cuì chōng niú jiàn,qǐ chǐ xiū tán shǐ guǐ qián。
平世未应徒尔耳,行藏终与古人肩。píng shì wèi yīng tú ěr ěr,xíng cáng zhōng yǔ gǔ rén jiān。

和子贤秋日晚望

欧阳澈

溪山泼墨水云秋,似绮馀霞次第收。xī shān pō mò shuǐ yún qiū,shì qǐ yú xiá cì dì shōu。
灿灿拒霜铺蓼岸,双双属玉舞蘋洲。càn càn jù shuāng pù liǎo àn,shuāng shuāng shǔ yù wǔ píng zhōu。
杳无锦字来凭雁,拟灭机心试狎鸥。yǎo wú jǐn zì lái píng yàn,nǐ miè jī xīn shì xiá ōu。
望里碧云还又合,数峰江上忍抬眸。wàng lǐ bì yún hái yòu hé,shù fēng jiāng shàng rěn tái móu。

朝宗以诗赠行和酬二篇一以留别一以谢诗

欧阳澈

漱醪常共醉淋浪,鱼目惭游涨海傍。shù láo cháng gòng zuì lín làng,yú mù cán yóu zhǎng hǎi bàng。
琴听雅音弹碧玉,鼎分灵剂炼玄霜。qín tīng yǎ yīn dàn bì yù,dǐng fēn líng jì liàn xuán shuāng。
缠肠锦绣篇章丽,入室芝兰燕寝香。chán cháng jǐn xiù piān zhāng lì,rù shì zhī lán yàn qǐn xiāng。
此别未应徒尔耳,鹏程万里事难量。cǐ bié wèi yīng tú ěr ěr,péng chéng wàn lǐ shì nán liàng。

朝宗以诗赠行和酬二篇一以留别一以谢诗

欧阳澈

锻鍊新诗摘锦囊,笔驱秀丽汝川傍。duàn liàn xīn shī zhāi jǐn náng,bǐ qū xiù lì rǔ chuān bàng。
气横阿剑疑干斗,韵逸丰钟必待霜。qì héng ā jiàn yí gàn dòu,yùn yì fēng zhōng bì dài shuāng。
遒劲狂挥毛颖疾,淋漓醉扫麝煤香。qiú jìn kuáng huī máo yǐng jí,lín lí zuì sǎo shè méi xiāng。
珠玑喜就鲛人乞,收拾端期百斛量。zhū jī xǐ jiù jiāo rén qǐ,shōu shí duān qī bǎi hú liàng。

忆朝宗

欧阳澈

饫聆舌铎向鸡窗,深愧葭蒹倚玉傍。yù líng shé duó xiàng jī chuāng,shēn kuì jiā jiān yǐ yù bàng。
妙论乍离人吐屑,渴心欣破橘含霜。miào lùn zhà lí rén tǔ xiè,kě xīn xīn pò jú hán shuāng。
颇多好景撩人笑,独赏幽丛扑面香。pǒ duō hǎo jǐng liāo rén xiào,dú shǎng yōu cóng pū miàn xiāng。
数笔江山吟未得,何时对榻细商量。shù bǐ jiāng shān yín wèi dé,hé shí duì tà xì shāng liàng。

寄敦仁

欧阳澈

高才松桂振芬芳,桃李根茎愧托傍。gāo cái sōng guì zhèn fēn fāng,táo lǐ gēn jīng kuì tuō bàng。
眩目文章舒丽锦,超群节操抗严霜。xuàn mù wén zhāng shū lì jǐn,chāo qún jié cāo kàng yán shuāng。
快聋未卜闻谈绮,补劓期攀霭德香。kuài lóng wèi bo wén tán qǐ,bǔ yì qī pān ǎi dé xiāng。
时遣长须致双鲤,新诗无惜屡思量。shí qiǎn zhǎng xū zhì shuāng lǐ,xīn shī wú xī lǚ sī liàng。

琼上人留意学诗惑于多岐未明厥趣作四韵寤之了此一话则能诗三昩不出个中矣

欧阳澈

襟怀磊落富诗情,琢句端明法颂声。jīn huái lěi luò fù shī qíng,zuó jù duān míng fǎ sòng shēng。
格健要除蔬笋气,语工须带雪霜清。gé jiàn yào chú shū sǔn qì,yǔ gōng xū dài xuě shuāng qīng。
碧云矜式存风雅,黄卷沈潜学老成。bì yún jīn shì cún fēng yǎ,huáng juǎn shěn qián xué lǎo chéng。
锻鍊更能师岛可,禅林无患不知名。duàn liàn gèng néng shī dǎo kě,chán lín wú huàn bù zhī míng。

秋香

欧阳澈

拂掠轻风破异香,非兰非麝味何长。fú lüè qīng fēng pò yì xiāng,fēi lán fēi shè wèi hé zhǎng。
荻筛玉屑飞鱼舍,菊碎金尘点醉乡。dí shāi yù xiè fēi yú shě,jú suì jīn chén diǎn zuì xiāng。
露裛木犀增馥郁,烟滋菡萏益芬芳。lù yì mù xī zēng fù yù,yān zī hàn dàn yì fēn fāng。
佳人惹得盈襟袖,刬地慵拈锦绣囊。jiā rén rě dé yíng jīn xiù,chǎn dì yōng niān jǐn xiù náng。