古诗词

和林大任劝耕

吴芾

壮哉溢目还盈耳,千骑出城歌吹起。zhuàng zāi yì mù hái yíng ěr,qiān qí chū chéng gē chuī qǐ。
野人一睹快争先,奔走欢呼几折趾。yě rén yī dǔ kuài zhēng xiān,bēn zǒu huān hū jǐ zhé zhǐ。
往年戎马偶出郊,田间弥望皆荒茅。wǎng nián róng mǎ ǒu chū jiāo,tián jiān mí wàng jiē huāng máo。
使君笃意劝农课,尽使惰游如所教。shǐ jūn dǔ yì quàn nóng kè,jǐn shǐ duò yóu rú suǒ jiào。
麦欲连云桑蔽野,此心犹恐孤民社。mài yù lián yún sāng bì yě,cǐ xīn yóu kǒng gū mín shè。
要将治绩迈龚黄,不但文辞超贾马。yào jiāng zhì jì mài gōng huáng,bù dàn wén cí chāo jiǎ mǎ。
编民击壤自欣欢,尽道年来百虑宽。biān mín jī rǎng zì xīn huān,jǐn dào nián lái bǎi lǜ kuān。
承流宣化得贤帅,湛恩沾溉何漫漫。chéng liú xuān huà dé xián shuài,zhàn ēn zhān gài hé màn màn。
不愧剖符仍受玉,善政已为千里福。bù kuì pōu fú réng shòu yù,shàn zhèng yǐ wèi qiān lǐ fú。
年丰谷贱复何忧,向也穷民今亦足。nián fēng gǔ jiàn fù hé yōu,xiàng yě qióng mín jīn yì zú。
固知博施非屯膏,况能好善如干旄。gù zhī bó shī fēi tún gāo,kuàng néng hǎo shàn rú gàn máo。
宾僚倘有公辅器,宁辞解赠腰间刀。bīn liáo tǎng yǒu gōng fǔ qì,níng cí jiě zèng yāo jiān dāo。
有客有客歌贤业,词烂春葩光炜烨。yǒu kè yǒu kè gē xián yè,cí làn chūn pā guāng wěi yè。
一时酬唱已清新,四坐朋从更和叶。yī shí chóu chàng yǐ qīng xīn,sì zuò péng cóng gèng hé yè。
酒酣谐笑应云云,元白李杜疑前身。jiǔ hān xié xiào yīng yún yún,yuán bái lǐ dù yí qián shēn。
想当挥毫落纸时,笔端往往俱有神。xiǎng dāng huī háo luò zhǐ shí,bǐ duān wǎng wǎng jù yǒu shén。
我来触绪未暇给,首睹明珠千百粒。wǒ lái chù xù wèi xiá gěi,shǒu dǔ míng zhū qiān bǎi lì。
豁然两眼顿增明,更觉慢心无自入。huō rán liǎng yǎn dùn zēng míng,gèng jué màn xīn wú zì rù。
已幸从今日往还,况复赋诗宾客间。yǐ xìng cóng jīn rì wǎng hái,kuàng fù fù shī bīn kè jiān。
只恐使君丹诏下,擢归青琐点朝班。zhǐ kǒng shǐ jūn dān zhào xià,zhuó guī qīng suǒ diǎn cháo bān。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一解颜,公馀偷得半时闲。wǎn shàng wēi tíng yī jiě yán,gōng yú tōu dé bàn shí xián。
未能投绂寻归路,聊复衔杯对好山。wèi néng tóu fú xún guī lù,liáo fù xián bēi duì hǎo shān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭指顾间,羊牛来下鸟飞还。wǎn shàng wēi tíng zhǐ gù jiān,yáng niú lái xià niǎo fēi hái。
细思物理须知止,何用区区祇强颜。xì sī wù lǐ xū zhī zhǐ,hé yòng qū qū qí qiáng yán。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭顾四隅,小松环绕几千株。wǎn shàng wēi tíng gù sì yú,xiǎo sōng huán rào jǐ qiān zhū。
他年黛色侵天去,应记栽时是老夫。tā nián dài sè qīn tiān qù,yīng jì zāi shí shì lǎo fū。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望彼苍,时时飞电迸流光。wǎn shàng wēi tíng wàng bǐ cāng,shí shí fēi diàn bèng liú guāng。
嗟人生世须臾里,未必能如电久长。jiē rén shēng shì xū yú lǐ,wèi bì néng rú diàn jiǔ zhǎng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭咏式微,封章再上未容归。wǎn shàng wēi tíng yǒng shì wēi,fēng zhāng zài shàng wèi róng guī。
羡他白鹭凌风去,却向山前自在飞。xiàn tā bái lù líng fēng qù,què xiàng shān qián zì zài fēi。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望远山,望中有水亦回环。wǎn shàng wēi tíng wàng yuǎn shān,wàng zhōng yǒu shuǐ yì huí huán。
终然不似吾庐好,上下山光水色间。zhōng rán bù shì wú lú hǎo,shàng xià shān guāng shuǐ sè jiān。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭览物华,斜阳影里度归鸦。wǎn shàng wēi tíng lǎn wù huá,xié yáng yǐng lǐ dù guī yā。
暮山隔断乡关路,矫首临风眼欲花。mù shān gé duàn xiāng guān lù,jiǎo shǒu lín fēng yǎn yù huā。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭避郁蒸,风生两腋觉身轻。wǎn shàng wēi tíng bì yù zhēng,fēng shēng liǎng yè jué shēn qīng。
更筹只是催归去,不到城头月未生。gèng chóu zhǐ shì cuī guī qù,bù dào chéng tóu yuè wèi shēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭待月生,云头俄涌一轮明。wǎn shàng wēi tíng dài yuè shēng,yún tóu é yǒng yī lún míng。
终朝汩没尘埃里,对此身心觉顿清。zhōng cháo gǔ méi chén āi lǐ,duì cǐ shēn xīn jué dùn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭为少留,亭前暝色已供愁。wǎn shàng wēi tíng wèi shǎo liú,tíng qián míng sè yǐ gōng chóu。
更听画角声悲壮,愈使愁人厌远游。gèng tīng huà jiǎo shēng bēi zhuàng,yù shǐ chóu rén yàn yuǎn yóu。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭力已疲,胡为归计尚迟迟。wǎn shàng wēi tíng lì yǐ pí,hú wèi guī jì shàng chí chí。
如今若便休官去,也胜当初未有时。rú jīn ruò biàn xiū guān qù,yě shèng dāng chū wèi yǒu shí。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭与客同,话头只是说山中。wǎn shàng wēi tíng yǔ kè tóng,huà tóu zhǐ shì shuō shān zhōng。
老来百念消磨尽,只有归心羡暮鸿。lǎo lái bǎi niàn xiāo mó jǐn,zhǐ yǒu guī xīn xiàn mù hóng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭望大江,天教千古作金汤。wǎn shàng wēi tíng wàng dà jiāng,tiān jiào qiān gǔ zuò jīn tāng。
中流击楫人何在,徒感兴亡对夕阳。zhōng liú jī jí rén hé zài,tú gǎn xīng wáng duì xī yáng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭景色饶,眼中突兀是凌歊。wǎn shàng wēi tíng jǐng sè ráo,yǎn zhōng tū wù shì líng xiāo。
三千粉黛知何许,只有江山锁寂寥。sān qiān fěn dài zhī hé xǔ,zhǐ yǒu jiāng shān suǒ jì liáo。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭一凭栏,青青最爱谢家山。wǎn shàng wēi tíng yī píng lán,qīng qīng zuì ài xiè jiā shān。
谢公陈迹虽磨灭,馀韵遗风尚可攀。xiè gōng chén jì suī mó miè,yú yùn yí fēng shàng kě pān。