古诗词

和林大任劝耕

吴芾

壮哉溢目还盈耳,千骑出城歌吹起。zhuàng zāi yì mù hái yíng ěr,qiān qí chū chéng gē chuī qǐ。
野人一睹快争先,奔走欢呼几折趾。yě rén yī dǔ kuài zhēng xiān,bēn zǒu huān hū jǐ zhé zhǐ。
往年戎马偶出郊,田间弥望皆荒茅。wǎng nián róng mǎ ǒu chū jiāo,tián jiān mí wàng jiē huāng máo。
使君笃意劝农课,尽使惰游如所教。shǐ jūn dǔ yì quàn nóng kè,jǐn shǐ duò yóu rú suǒ jiào。
麦欲连云桑蔽野,此心犹恐孤民社。mài yù lián yún sāng bì yě,cǐ xīn yóu kǒng gū mín shè。
要将治绩迈龚黄,不但文辞超贾马。yào jiāng zhì jì mài gōng huáng,bù dàn wén cí chāo jiǎ mǎ。
编民击壤自欣欢,尽道年来百虑宽。biān mín jī rǎng zì xīn huān,jǐn dào nián lái bǎi lǜ kuān。
承流宣化得贤帅,湛恩沾溉何漫漫。chéng liú xuān huà dé xián shuài,zhàn ēn zhān gài hé màn màn。
不愧剖符仍受玉,善政已为千里福。bù kuì pōu fú réng shòu yù,shàn zhèng yǐ wèi qiān lǐ fú。
年丰谷贱复何忧,向也穷民今亦足。nián fēng gǔ jiàn fù hé yōu,xiàng yě qióng mín jīn yì zú。
固知博施非屯膏,况能好善如干旄。gù zhī bó shī fēi tún gāo,kuàng néng hǎo shàn rú gàn máo。
宾僚倘有公辅器,宁辞解赠腰间刀。bīn liáo tǎng yǒu gōng fǔ qì,níng cí jiě zèng yāo jiān dāo。
有客有客歌贤业,词烂春葩光炜烨。yǒu kè yǒu kè gē xián yè,cí làn chūn pā guāng wěi yè。
一时酬唱已清新,四坐朋从更和叶。yī shí chóu chàng yǐ qīng xīn,sì zuò péng cóng gèng hé yè。
酒酣谐笑应云云,元白李杜疑前身。jiǔ hān xié xiào yīng yún yún,yuán bái lǐ dù yí qián shēn。
想当挥毫落纸时,笔端往往俱有神。xiǎng dāng huī háo luò zhǐ shí,bǐ duān wǎng wǎng jù yǒu shén。
我来触绪未暇给,首睹明珠千百粒。wǒ lái chù xù wèi xiá gěi,shǒu dǔ míng zhū qiān bǎi lì。
豁然两眼顿增明,更觉慢心无自入。huō rán liǎng yǎn dùn zēng míng,gèng jué màn xīn wú zì rù。
已幸从今日往还,况复赋诗宾客间。yǐ xìng cóng jīn rì wǎng hái,kuàng fù fù shī bīn kè jiān。
只恐使君丹诏下,擢归青琐点朝班。zhǐ kǒng shǐ jūn dān zhào xià,zhuó guī qīng suǒ diǎn cháo bān。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和陶影答形

吴芾

行止每依人,人皆笑我拙。xíng zhǐ měi yī rén,rén jiē xiào wǒ zhuō。
独以相从久,未能便弃绝。dú yǐ xiāng cóng jiǔ,wèi néng biàn qì jué。
纵君得显荣,亦耻事谀悦。zòng jūn dé xiǎn róng,yì chǐ shì yú yuè。
人情苦好乖,会少常多别。rén qíng kǔ hǎo guāi,huì shǎo cháng duō bié。
而我独与君,初不易生灭。ér wǒ dú yǔ jūn,chū bù yì shēng miè。
相亲如一体,亦不畏寒热。xiāng qīn rú yī tǐ,yì bù wèi hán rè。
但我常自暇,而君力常竭。dàn wǒ cháng zì xiá,ér jūn lì cháng jié。
若以此比方,孰优还若劣。ruò yǐ cǐ bǐ fāng,shú yōu hái ruò liè。

和陶停云

吴芾

渊明抱节,不渝风雨。yuān míng bào jié,bù yú fēng yǔ。
为米折腰,颇厌艰阻。wèi mǐ zhé yāo,pǒ yàn jiān zǔ。
归卧柴桑,孤松独抚。guī wò chái sāng,gū sōng dú fǔ。
希踪前贤,寤寐倾伫。xī zōng qián xián,wù mèi qīng zhù。

和陶停云

吴芾

眷兹衡宇,草树溟蒙。juàn zī héng yǔ,cǎo shù míng méng。
坐对五柳,遥望九江。zuò duì wǔ liǔ,yáo wàng jiǔ jiāng。
亦足寄傲,东轩南窗。yì zú jì ào,dōng xuān nán chuāng。
独恨无人,载酒相从。dú hèn wú rén,zài jiǔ xiāng cóng。

和陶停云

吴芾

我顷虽达,不足为荣。wǒ qǐng suī dá,bù zú wèi róng。
拟攀逸轨,少适真情。nǐ pān yì guǐ,shǎo shì zhēn qíng。
遐赏风味,魂梦宵征。xiá shǎng fēng wèi,hún mèng xiāo zhēng。
葛巾藜杖,仿佛如生。gé jīn lí zhàng,fǎng fú rú shēng。

和陶停云

吴芾

吁嗟人世,如彼南柯。xū jiē rén shì,rú bǐ nán kē。
正宜闲处,养此太和。zhèng yí xián chù,yǎng cǐ tài hé。
纵使得意,位高金多。zòng shǐ dé yì,wèi gāo jīn duō。
老不知止,宁逃谴呵。lǎo bù zhī zhǐ,níng táo qiǎn hē。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

士农工商,古有四民。shì nóng gōng shāng,gǔ yǒu sì mín。
惟儒最贵,但患非真。wéi rú zuì guì,dàn huàn fēi zhēn。
诚能力学,进必有因。chéng néng lì xué,jìn bì yǒu yīn。
傥或中辍,岂能为人。tǎng huò zhōng chuò,qǐ néng wèi rén。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

譬如田家,所仰黍稷。pì rú tián jiā,suǒ yǎng shǔ jì。
要当早夜,勤于种植。yào dāng zǎo yè,qín yú zhǒng zhí。
惰而自安,不稼不穑。duò ér zì ān,bù jià bù sè。
岁云暮矣,何由足食。suì yún mù yǐ,hé yóu zú shí。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

吾乡人物,散处川陆。wú xiāng rén wù,sàn chù chuān lù。
岂无秀民,生而清穆。qǐ wú xiù mín,shēng ér qīng mù。
亦既从师,步趋随逐。yì jì cóng shī,bù qū suí zhú。
亦既穷经,访寻归宿。yì jì qióng jīng,fǎng xún guī sù。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

奈何人性,易流难久。nài hé rén xìng,yì liú nán jiǔ。
才及长成,即求配耦。cái jí zhǎng chéng,jí qiú pèi ǒu。
稍得其资,复营南亩。shāo dé qí zī,fù yíng nán mǔ。
自暴自弃,有同游手。zì bào zì qì,yǒu tóng yóu shǒu。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

大抵名儒,岂患穷匮。dà dǐ míng rú,qǐ huàn qióng kuì。
大抵外物,岂在侥冀。dà dǐ wài wù,qǐ zài jiǎo jì。
学成道尊,富贵自至。xué chéng dào zūn,fù guì zì zhì。
不学空虚,非惟自愧。bù xué kōng xū,fēi wéi zì kuì。

和陶劝农韵勉吾乡之学者

吴芾

纵得美官,人亦见鄙。zòng dé měi guān,rén yì jiàn bǐ。
若博群书,更坚素履。ruò bó qún shū,gèng jiān sù lǚ。
虽处常流,亦超尘轨。suī chù cháng liú,yì chāo chén guǐ。
一旦进为,必兼众美。yī dàn jìn wèi,bì jiān zhòng měi。

和陶命子韵示津调官

吴芾

我爱二龚,绝胜二唐。wǒ ài èr gōng,jué shèng èr táng。
克著清节,终始有光。kè zhù qīng jié,zhōng shǐ yǒu guāng。
夫岂不知,伊傅在商。fū qǐ bù zhī,yī fù zài shāng。
相汤洎高,俱致明昌。xiāng tāng jì gāo,jù zhì míng chāng。

和陶命子韵示津调官

吴芾

又岂不知,道否晚周。yòu qǐ bù zhī,dào fǒu wǎn zhōu。
天纵将圣,独有孔丘。tiān zòng jiāng shèng,dú yǒu kǒng qiū。
卒老于行,靡惮周流。zú lǎo yú xíng,mí dàn zhōu liú。
胡为洁己,耻事王侯。hú wèi jié jǐ,chǐ shì wáng hóu。

和陶命子韵示津调官

吴芾

曰岂不欲,效彼群龙。yuē qǐ bù yù,xiào bǐ qún lóng。
润泽万物,助成岁功。rùn zé wàn wù,zhù chéng suì gōng。
潜而不用,夫岂自封。qián ér bù yòng,fū qǐ zì fēng。
惧将有悔,不显其踪。jù jiāng yǒu huǐ,bù xiǎn qí zōng。

和陶命子韵示津调官

吴芾

乔木千寻,竟困斧柯。qiáo mù qiān xún,jìng kùn fǔ kē。
屈原特立,终陨汨罗。qū yuán tè lì,zhōng yǔn mì luó。
水行地中,尚值坳窊。shuǐ xíng dì zhōng,shàng zhí ào wā。
纵如贾谊,犹滞长沙。zòng rú jiǎ yì,yóu zhì zhǎng shā。