古诗词

法曲散序/法曲散序

曹勋

飞金走玉常奔驰。fēi jīn zǒu yù cháng bēn chí。
日上还西。rì shàng hái xī。
自古待著长绳系。zì gǔ dài zhù zhǎng shéng xì。
算尘心、谩劳役堪悲。suàn chén xīn mán láo yì kān bēi。
盘古到此际。pán gǔ dào cǐ jì。
桑田变海,海复成陆高低。sāng tián biàn hǎi,hǎi fù chéng lù gāo dī。
噫嘻。yī xī。
下土是凡质容仪。xià tǔ shì fán zhì róng yí。
寿考能消,几日支持。shòu kǎo néng xiāo,jǐ rì zhī chí。
念一世。niàn yī shì。
真若朝荣暮落难期。zhēn ruò cháo róng mù luò nán qī。
幸有志、日传得神仙希夷。xìng yǒu zhì rì chuán dé shén xiān xī yí。
希夷。xī yí。
堪为千古人师。kān wèi qiān gǔ rén shī。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

刘生

曹勋

刘生世关辅,游侠周五陵。liú shēng shì guān fǔ,yóu xiá zhōu wǔ líng。
天下俊倜傥,持夸矜刘生。tiān xià jùn tì tǎng,chí kuā jīn liú shēng。
落魄游其间,豪族相依承。luò pò yóu qí jiān,háo zú xiāng yī chéng。
斗鸡横大道,走马入重城。dòu jī héng dà dào,zǒu mǎ rù zhòng chéng。
醉卧金张馆,高谈卫霍营。zuì wò jīn zhāng guǎn,gāo tán wèi huò yíng。
报仇先剧孟,排难鄙侯嬴。bào chóu xiān jù mèng,pái nán bǐ hóu yíng。
逸气凌秋鹗,清才莹玉绳。yì qì líng qiū è,qīng cái yíng yù shéng。
灯前看宝剑,雪里按苍鹰。dēng qián kàn bǎo jiàn,xuě lǐ àn cāng yīng。
校猎黄山苑,追兵青海滨。xiào liè huáng shān yuàn,zhuī bīng qīng hǎi bīn。
华夷知姓字,燕赵冠婚姻。huá yí zhī xìng zì,yàn zhào guān hūn yīn。
耻作诸侯客,宁为奔走臣。chǐ zuò zhū hóu kè,níng wèi bēn zǒu chén。
匈奴方入觐,雄略未能申。xiōng nú fāng rù jìn,xióng lüè wèi néng shēn。
且醉胡姬酒,将军讵敢嗔。qiě zuì hú jī jiǔ,jiāng jūn jù gǎn chēn。

细君

曹勋

族类皆有偶,所偶各有方。zú lèi jiē yǒu ǒu,suǒ ǒu gè yǒu fāng。
我本汉家女,远嫁乌孙王。wǒ běn hàn jiā nǚ,yuǎn jià wū sūn wáng。
言语既不通,嗜欲宁相当。yán yǔ jì bù tōng,shì yù níng xiāng dāng。
生肉以为食,膻酪以为浆。shēng ròu yǐ wèi shí,shān lào yǐ wèi jiāng。
毛卉袭衣服,蒜薤为馨香。máo huì xí yī fú,suàn xiè wèi xīn xiāng。
呜呜当歌舞,跳跃纷低昂。wū wū dāng gē wǔ,tiào yuè fēn dī áng。
风沙障白日,四野皆苍黄。fēng shā zhàng bái rì,sì yě jiē cāng huáng。
逐猎射禽兽,藉草毡为墙。zhú liè shè qín shòu,jí cǎo zhān wèi qiáng。
喜怒不可测,贪戾过豺狼。xǐ nù bù kě cè,tān lì guò chái láng。
自为治宫室,仅能庇风霜。zì wèi zhì gōng shì,jǐn néng bì fēng shuāng。
岁时一相见,但见眉目光。suì shí yī xiāng jiàn,dàn jiàn méi mù guāng。
东南望汉日,独觉霜天长。dōng nán wàng hàn rì,dú jué shuāng tiān zhǎng。
飞鸟恋故林,游子思故乡。fēi niǎo liàn gù lín,yóu zi sī gù xiāng。
而我被遐弃,失身投穷荒。ér wǒ bèi xiá qì,shī shēn tóu qióng huāng。
明明汉天子,一女奚足伤。míng míng hàn tiān zi,yī nǚ xī zú shāng。
武威与文德,岂不在周行。wǔ wēi yǔ wén dé,qǐ bù zài zhōu xíng。
吾王居下国,奉上固所当。wú wáng jū xià guó,fèng shàng gù suǒ dāng。
结亲徒自辱,掩泣羞汉皇。jié qīn tú zì rǔ,yǎn qì xiū hàn huáng。

秋色

曹勋

空烟翔水裔,海月飞冰轮。kōng yān xiáng shuǐ yì,hǎi yuè fēi bīng lún。
大旆连天山,羽校罗秋旻。dà pèi lián tiān shān,yǔ xiào luó qiū mín。
霜辉明缟练,彩错光鳞鳞。shuāng huī míng gǎo liàn,cǎi cuò guāng lín lín。
一扫龙庭空,海宇无纤尘。yī sǎo lóng tíng kōng,hǎi yǔ wú xiān chén。

秋思

曹勋

日落碧山暮,阴风生白蘋。rì luò bì shān mù,yīn fēng shēng bái píng。
飞响散高梧,水石光粼粼。fēi xiǎng sàn gāo wú,shuǐ shí guāng lín lín。
海草未凋绿,胡马嘶咸秦。hǎi cǎo wèi diāo lǜ,hú mǎ sī xián qín。
萧飒两华鬓,十年吹战尘。xiāo sà liǎng huá bìn,shí nián chuī zhàn chén。

有雪

曹勋

有雪有雪何不时,号令无乃乖其宜。yǒu xuě yǒu xuě hé bù shí,hào lìng wú nǎi guāi qí yí。
玄冥失职变常燠,草木不黄流不澌。xuán míng shī zhí biàn cháng yù,cǎo mù bù huáng liú bù sī。
群蛰开张动平陆,广野宫阙腾蛟螭。qún zhé kāi zhāng dòng píng lù,guǎng yě gōng quē téng jiāo chī。
方今春王布仁政,育养万物如婴儿。fāng jīn chūn wáng bù rén zhèng,yù yǎng wàn wù rú yīng ér。
尔何干职助阴沴,致使造物无威仪。ěr hé gàn zhí zhù yīn lì,zhì shǐ zào wù wú wēi yí。
四序平分佐天吏,物色消长随指挥。sì xù píng fēn zuǒ tiān lì,wù sè xiāo zhǎng suí zhǐ huī。
元纲既绝乱箕斗,五行颠倒盈缩亏。yuán gāng jì jué luàn jī dòu,wǔ xíng diān dào yíng suō kuī。
安得调元按天步,太微受事三光齐。ān dé diào yuán àn tiān bù,tài wēi shòu shì sān guāng qí。
璇玑不愆四七正,时歌玉烛滋黔黎。xuán jī bù qiān sì qī zhèng,shí gē yù zhú zī qián lí。
尔之不职有常律,司辰执僇归摄提。ěr zhī bù zhí yǒu cháng lǜ,sī chén zhí lù guī shè tí。
愿得唐虞二八一十六相佐天子,雷风时至无错迷。yuàn dé táng yú èr bā yī shí liù xiāng zuǒ tiān zi,léi fēng shí zhì wú cuò mí。

皑如山上雪

曹勋

皑如山上雪,凛冽生阴寒。ái rú shān shàng xuě,lǐn liè shēng yīn hán。
狐狸卧深穴,猛虎饥不眠。hú lí wò shēn xué,měng hǔ jī bù mián。
下有千尺松,埋没多摧残。xià yǒu qiān chǐ sōng,mái méi duō cuī cán。
山椒冠丛祠,寂寞无孤烟。shān jiāo guān cóng cí,jì mò wú gū yān。
傍有古战场,鬼哭声烦冤。bàng yǒu gǔ zhàn chǎng,guǐ kū shēng fán yuān。
灯火断城郭,鸡犬杂喧喧。dēng huǒ duàn chéng guō,jī quǎn zá xuān xuān。
朝官急征夫,迫促争后先。cháo guān jí zhēng fū,pò cù zhēng hòu xiān。
柴门不得闭,行者不得还。chái mén bù dé bì,xíng zhě bù dé hái。
何当霁风雪,岩岫开南山。hé dāng jì fēng xuě,yán xiù kāi nán shān。

仆持节朔庭自燕山向北部落以三分为率南人居其二闻南使过骈肩引颈气哽不得语但泣数行下或以慨叹仆每为挥涕惮见也因作出入塞纪其事用示有志节悯国难者云入塞

曹勋

妾在靖康初,胡尘蒙京师。qiè zài jìng kāng chū,hú chén méng jīng shī。
城陷撞军入,掠去随胡儿。chéng xiàn zhuàng jūn rù,lüè qù suí hú ér。
忽闻南使过,羞顶羖羊皮。hū wén nán shǐ guò,xiū dǐng gǔ yáng pí。
立向最高处,图见汉官仪。lì xiàng zuì gāo chù,tú jiàn hàn guān yí。
数日望回骑,荐致临风悲。shù rì wàng huí qí,jiàn zhì lín fēng bēi。

仆持节朔庭自燕山向北部落以三分为率南人居其二闻南使过骈肩引颈气哽不得语但泣数行下或以慨叹仆每为挥涕惮见也因作出入塞纪其事用示有志节悯国难者云出塞

曹勋

闻道南使归,路从城中去。wén dào nán shǐ guī,lù cóng chéng zhōng qù。
岂如车上瓶,犹挂归去路。qǐ rú chē shàng píng,yóu guà guī qù lù。
引首恐过尽,马疾忽无处。yǐn shǒu kǒng guò jǐn,mǎ jí hū wú chù。
吞声送百感,南望泪如雨。tūn shēng sòng bǎi gǎn,nán wàng lèi rú yǔ。

早行相州道中

曹勋

安阳道上晨冲融,西有云气成青红。ān yáng dào shàng chén chōng róng,xī yǒu yún qì chéng qīng hóng。
四重栏干五滴水,五花竞斗相穹崇。sì zhòng lán gàn wǔ dī shuǐ,wǔ huā jìng dòu xiāng qióng chóng。
旁有台殿峙鸱尾,上有翔翥如飞龙。páng yǒu tái diàn zhì chī wěi,shàng yǒu xiáng zhù rú fēi lóng。
擎拳叹仰得未有,颇似西母居其中。qíng quán tàn yǎng dé wèi yǒu,pǒ shì xī mǔ jū qí zhōng。
微臣一念到彼处,仙班趋揖殊从容。wēi chén yī niàn dào bǐ chù,xiān bān qū yī shū cóng róng。
跪奏内人遇至道,沆瀣一饮和气充。guì zòu nèi rén yù zhì dào,hàng xiè yī yǐn hé qì chōng。
翛然退归复故干,神宇欲便摩青空。xiāo rán tuì guī fù gù gàn,shén yǔ yù biàn mó qīng kōng。
仰看向来礼谒处,但见碧落相冥蒙。yǎng kàn xiàng lái lǐ yè chù,dàn jiàn bì luò xiāng míng méng。

过楚有作

曹勋

昔见山阳盛,气象吞淮壖。xī jiàn shān yáng shèng,qì xiàng tūn huái ruán。
士子世忠孝,民物安园田。shì zi shì zhōng xiào,mín wù ān yuán tián。
再到已屯兵,鼙鼓喧中天。zài dào yǐ tún bīng,pí gǔ xuān zhōng tiān。
户口莽凋弊,庐里储櫜鞬。hù kǒu mǎng diāo bì,lú lǐ chǔ gāo jiān。
济师有虎臣,隔岸威腥膻。jì shī yǒu hǔ chén,gé àn wēi xīng shān。
翠华江海上,玉阙风尘边。cuì huá jiāng hǎi shàng,yù quē fēng chén biān。
未至重慨叹,荒城委苍烟。wèi zhì zhòng kǎi tàn,huāng chéng wěi cāng yān。
貔貅过江南,狐兔游城颠。pí xiū guò jiāng nán,hú tù yóu chéng diān。
馀民如惊鹿,菜色惨不鲜。yú mín rú jīng lù,cài sè cǎn bù xiān。
呼之莫肯留,犹意虏所专。hū zhī mò kěn liú,yóu yì lǔ suǒ zhuān。
三过乃三变,感时良泫然。sān guò nǎi sān biàn,gǎn shí liáng xuàn rán。
二赵忠益高,仲车魂尚贤。èr zhào zhōng yì gāo,zhòng chē hún shàng xián。
欲吊寂无所,淮月空娟娟。yù diào jì wú suǒ,huái yuè kōng juān juān。

过邯郸

曹勋

恭持天子节,再经邯郸城。gōng chí tiān zi jié,zài jīng hán dān chéng。
断垣四颓缺,草树皆攲倾。duàn yuán sì tuí quē,cǎo shù jiē qī qīng。
慨念全赵时,英雄疲战争。kǎi niàn quán zhào shí,yīng xióng pí zhàn zhēng。
殆及五季末,瓜分无定盟。dài jí wǔ jì mò,guā fēn wú dìng méng。
慨念蔺君高,璧亦安所盛。kǎi niàn lìn jūn gāo,bì yì ān suǒ shèng。
翩翩魏公子,有德胜所称。piān piān wèi gōng zi,yǒu dé shèng suǒ chēng。
殆今已千年,废台漫峥嵘。dài jīn yǐ qiān nián,fèi tái màn zhēng róng。
赵民尚自若,歌舞娱春荣。zhào mín shàng zì ruò,gē wǔ yú chūn róng。
金石丝簧奏,仿佛馀新声。jīn shí sī huáng zòu,fǎng fú yú xīn shēng。
兴废乃尔尔,人事徒营营。xīng fèi nǎi ěr ěr,rén shì tú yíng yíng。
望城只叹息,尽付西山青。wàng chéng zhǐ tàn xī,jǐn fù xī shān qīng。

望太行

曹勋

落月如老妇,苍苍无颜色。luò yuè rú lǎo fù,cāng cāng wú yán sè。
稍觉林影疏,已见东方白。shāo jué lín yǐng shū,yǐ jiàn dōng fāng bái。
一生困尘土,半世走阡陌。yī shēng kùn chén tǔ,bàn shì zǒu qiān mò。
临老复兹游,喜见太行碧。lín lǎo fù zī yóu,xǐ jiàn tài xíng bì。

持节回呈王枢

曹勋

去时炎歊极蒸郁,尘满篮舆困摇兀。qù shí yán xiāo jí zhēng yù,chén mǎn lán yú kùn yáo wù。
归时大岭雪已飞,易水清漳醒病骨。guī shí dà lǐng xuě yǐ fēi,yì shuǐ qīng zhāng xǐng bìng gǔ。
三月不亲君子儒,一笑且脱萧何律。sān yuè bù qīn jūn zi rú,yī xiào qiě tuō xiāo hé lǜ。
身轻顷刻渡长淮,殊喜眼前无俗物。shēn qīng qǐng kè dù zhǎng huái,shū xǐ yǎn qián wú sú wù。

赋洪景伯分绣阁

曹勋

赤城今屏翰,濒湿浙右同。chì chéng jīn píng hàn,bīn shī zhè yòu tóng。
不有仙人居,梅溽难从容。bù yǒu xiān rén jū,méi rù nán cóng róng。
洪仙下瀛洲,一笑除蒿蓬。hóng xiān xià yíng zhōu,yī xiào chú hāo péng。
创阁俯江海,重檐焕云空。chuàng gé fǔ jiāng hǎi,zhòng yán huàn yún kōng。
排衙碧嶙峋,烟霞透玲珑。pái yá bì lín xún,yān xiá tòu líng lóng。
遥岑与绝壁,但觉开青红。yáo cén yǔ jué bì,dàn jué kāi qīng hóng。
爱之榜佳名,坐见群山工。ài zhī bǎng jiā míng,zuò jiàn qún shān gōng。
万叠烘晓日,六幕泛景风。wàn dié hōng xiǎo rì,liù mù fàn jǐng fēng。
时时与宾僚,醉酌黄金钟。shí shí yǔ bīn liáo,zuì zhuó huáng jīn zhōng。
请凭十二栏,更赋烟雨中。qǐng píng shí èr lán,gèng fù yān yǔ zhōng。

及甫坐上分题赋洗竹得百字

曹勋

?竹有旧贯,剪伐未容测。guǒ zhú yǒu jiù guàn,jiǎn fá wèi róng cè。
长身数竿足,丛薄徒累百。zhǎng shēn shù gān zú,cóng báo tú lèi bǎi。
稍令掩翳去,渐放修直色。shāo lìng yǎn yì qù,jiàn fàng xiū zhí sè。
要知清明朝,恶者在所格。yào zhī qīng míng cháo,è zhě zài suǒ gé。