古诗词

法曲散序/法曲散序

曹勋

飞金走玉常奔驰。fēi jīn zǒu yù cháng bēn chí。
日上还西。rì shàng hái xī。
自古待著长绳系。zì gǔ dài zhù zhǎng shéng xì。
算尘心、谩劳役堪悲。suàn chén xīn mán láo yì kān bēi。
盘古到此际。pán gǔ dào cǐ jì。
桑田变海,海复成陆高低。sāng tián biàn hǎi,hǎi fù chéng lù gāo dī。
噫嘻。yī xī。
下土是凡质容仪。xià tǔ shì fán zhì róng yí。
寿考能消,几日支持。shòu kǎo néng xiāo,jǐ rì zhī chí。
念一世。niàn yī shì。
真若朝荣暮落难期。zhēn ruò cháo róng mù luò nán qī。
幸有志、日传得神仙希夷。xìng yǒu zhì rì chuán dé shén xiān xī yí。
希夷。xī yí。
堪为千古人师。kān wèi qiān gǔ rén shī。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

次蔡瞻明题南园

曹勋

小亭倚山肋,东望渺云海。xiǎo tíng yǐ shān lē,dōng wàng miǎo yún hǎi。
松萝翳窗户,披拂大块噫。sōng luó yì chuāng hù,pī fú dà kuài yī。
细路窘步武,幽花植湫隘。xì lù jiǒng bù wǔ,yōu huā zhí jiǎo ài。
邻有长者辙,乃幸接符采。lín yǒu zhǎng zhě zhé,nǎi xìng jiē fú cǎi。
山为献秀润,水亦舞澎湃。shān wèi xiàn xiù rùn,shuǐ yì wǔ pēng pài。
语真顿忘归,谈宗知有在。yǔ zhēn dùn wàng guī,tán zōng zhī yǒu zài。
复拜五字句,新喜入四大。fù bài wǔ zì jù,xīn xǐ rù sì dà。
尚期一笑粲,天宇约晴快。shàng qī yī xiào càn,tiān yǔ yuē qíng kuài。

次南安务前水亭赵介叔韵

曹勋

兹亭楚风烟,晴岚献斜叠。zī tíng chǔ fēng yān,qíng lán xiàn xié dié。
我来及秋杪,黄花舞红叶。wǒ lái jí qiū miǎo,huáng huā wǔ hóng yè。
主人喜清论,旷览意并惬。zhǔ rén xǐ qīng lùn,kuàng lǎn yì bìng qiè。
明年西郊春,会当来日涉。míng nián xī jiāo chūn,huì dāng lái rì shè。

登逍遥阁

曹勋

松杉閟琳宫,仙君朝帝所。sōng shān bì lín gōng,xiān jūn cháo dì suǒ。
神风故静默,人间漫今古。shén fēng gù jìng mò,rén jiān màn jīn gǔ。
地灵驱鸟雀,磬声肃坛宇。dì líng qū niǎo què,qìng shēng sù tán yǔ。
倚槛夕阳间,云山认归路。yǐ kǎn xī yáng jiān,yún shān rèn guī lù。

与曹道士

曹勋

吾宗有佳士,导江秀贤支。wú zōng yǒu jiā shì,dǎo jiāng xiù xián zhī。
妙处本清净,浩气蟠虹蜺。miào chù běn qīng jìng,hào qì pán hóng ní。
驾言还庐山,春台方融怡。jià yán hái lú shān,chūn tái fāng róng yí。
他时鸣云璈,共采桐柏芝。tā shí míng yún áo,gòng cǎi tóng bǎi zhī。

拟古

曹勋

君有西州役,金炉断夕香。jūn yǒu xī zhōu yì,jīn lú duàn xī xiāng。
虚窗伴幽独,惟有明月光。xū chuāng bàn yōu dú,wéi yǒu míng yuè guāng。
帐深清露寒,绣冷双鸳鸯。zhàng shēn qīng lù hán,xiù lěng shuāng yuān yāng。
明发持似君,知妾心凄凉。míng fā chí shì jūn,zhī qiè xīn qī liáng。

戏作

曹勋

昨日暴热加蕴隆,今日寒色如穷冬。zuó rì bào rè jiā yùn lóng,jīn rì hán sè rú qióng dōng。
居然寒暑变春事,大钧造化谁始终。jū rán hán shǔ biàn chūn shì,dà jūn zào huà shuí shǐ zhōng。
我欲直前扣天阙,万神森卫不可谒。wǒ yù zhí qián kòu tiān quē,wàn shén sēn wèi bù kě yè。
上玄岂纵勾芒神,朝驱赫日夜沉月。shàng xuán qǐ zòng gōu máng shén,cháo qū hè rì yè chén yuè。
吹香湿玉失长养,发陈璺启若徒设。chuī xiāng shī yù shī zhǎng yǎng,fā chén wèn qǐ ruò tú shè。
愿天勿令移指麾,却收正令还春曦。yuàn tiān wù lìng yí zhǐ huī,què shōu zhèng lìng hái chūn xī。
暄风布暖活贫窭,免咏眉山御腊衣。xuān fēng bù nuǎn huó pín jù,miǎn yǒng méi shān yù là yī。

效寒山体

曹勋

嗟我世间人,有山只暂聚。jiē wǒ shì jiān rén,yǒu shān zhǐ zàn jù。
富贵空中花,遇合风里絮。fù guì kōng zhōng huā,yù hé fēng lǐ xù。
夜夜植业种,朝朝奔苦趣。yè yè zhí yè zhǒng,cháo cháo bēn kǔ qù。
佛有妙莲花,读取平等句。fú yǒu miào lián huā,dú qǔ píng děng jù。

新秋自喜信笔

曹勋

袅袅秋色来不悭,翩翻落叶铺阑干。niǎo niǎo qiū sè lái bù qiān,piān fān luò yè pù lán gàn。
藏莺杜燕圃中静,芦叶藕花波水寒。cáng yīng dù yàn pǔ zhōng jìng,lú yè ǒu huā bō shuǐ hán。
我生逢辰似陆贾,老去恨未归长安。wǒ shēng féng chén shì lù jiǎ,lǎo qù hèn wèi guī zhǎng ān。
天公赐以八旬老,客况如寄僧家园。tiān gōng cì yǐ bā xún lǎo,kè kuàng rú jì sēng jiā yuán。

中秋前一日邀贺子忱为对月之款乃审放意山林扁舟东去引企不已偶得小诗

曹勋

积阴扫秋风,吹作今夕月。jī yīn sǎo qiū fēng,chuī zuò jīn xī yuè。
山岳四高寒,天地一澄澈。shān yuè sì gāo hán,tiān dì yī chéng chè。
幽人渺何许,应喜清晖发。yōu rén miǎo hé xǔ,yīng xǐ qīng huī fā。
一樽不同乐,孤光共愁绝。yī zūn bù tóng lè,gū guāng gòng chóu jué。

人伦僧求字

曹勋

上人早出岷峨山,颇游五岭崎岖还。shàng rén zǎo chū mín é shān,pǒ yóu wǔ lǐng qí qū hái。
妙定休咎指诸掌,会心不出眉宇间。miào dìng xiū jiù zhǐ zhū zhǎng,huì xīn bù chū méi yǔ jiān。
顾予从来多得丧,归老林泉喜无量。gù yǔ cóng lái duō dé sàng,guī lǎo lín quán xǐ wú liàng。
它年见我岩壑中,应笑如如得非相。tā nián jiàn wǒ yán hè zhōng,yīng xiào rú rú dé fēi xiāng。

过江州柴桑渊明故居

曹勋

匡庐游遍僧家园,南望柴桑墟里烟。kuāng lú yóu biàn sēng jiā yuán,nán wàng chái sāng xū lǐ yān。
但寻疃畦供指画,不知市井今几迁。dàn xún tuǎn qí gōng zhǐ huà,bù zhī shì jǐng jīn jǐ qiān。
五柳既无只衰草,三径莫识皆平田。wǔ liǔ jì wú zhǐ shuāi cǎo,sān jìng mò shí jiē píng tián。
欲归四顾但遐想,归来高致犹凛然。yù guī sì gù dàn xiá xiǎng,guī lái gāo zhì yóu lǐn rán。

感齿发之衰作诗自解

曹勋

我生饱艰苦,初年心已衰。wǒ shēng bǎo jiān kǔ,chū nián xīn yǐ shuāi。
况今七十化,形惫聊支持。kuàng jīn qī shí huà,xíng bèi liáo zhī chí。
头童渐不束,齿败馀墙围。tóu tóng jiàn bù shù,chǐ bài yú qiáng wéi。
发落尚尔尔,齿豁良依依。fā luò shàng ěr ěr,chǐ huō liáng yī yī。
鱼蟹强剥啄,梨栗亦空施。yú xiè qiáng bō zhuó,lí lì yì kōng shī。
岂惟意倦怠,咀啮徒攒眉。qǐ wéi yì juàn dài,jǔ niè tú zǎn méi。
老妻谙其苦,饭颗必若糜。lǎo qī ān qí kǔ,fàn kē bì ruò mí。
佐以推饭物,批抹烦刀挥。zuǒ yǐ tuī fàn wù,pī mǒ fán dāo huī。
不知更十年,此身何可支。bù zhī gèng shí nián,cǐ shēn hé kě zhī。
昔闻张苍老,相国力乃疲。xī wén zhāng cāng lǎo,xiāng guó lì nǎi pí。
金盘厌羔腻,玉乳环蛾眉。jīn pán yàn gāo nì,yù rǔ huán é méi。
至真瀹元精,芳润充丰肌。zhì zhēn yuè yuán jīng,fāng rùn chōng fēng jī。
闲出天下论,用为汉室奇。xián chū tiān xià lùn,yòng wèi hàn shì qí。
我今何有哉,丰悴理所宜。wǒ jīn hé yǒu zāi,fēng cuì lǐ suǒ yí。
不然举此志,中有浩气怡。bù rán jǔ cǐ zhì,zhōng yǒu hào qì yí。
外形以为得,彼美当虚辞。wài xíng yǐ wèi dé,bǐ měi dāng xū cí。

过淮值雨偶成呈王枢密

曹勋

明日立秋秋色至,向晚雨随大风起。míng rì lì qiū qiū sè zhì,xiàng wǎn yǔ suí dà fēng qǐ。
翻盆如麻不足喻,倒海倾江差可拟。fān pén rú má bù zú yù,dào hǎi qīng jiāng chà kě nǐ。
高林老木亚复折,帘幕颓垣纷若委。gāo lín lǎo mù yà fù zhé,lián mù tuí yuán fēn ruò wěi。
须臾霁色上南山,落日烧云照淮水。xū yú jì sè shàng nán shān,luò rì shāo yún zhào huái shuǐ。

王枢密见和复用前韵

曹勋

惟公带砺长淮比,聊为苍生拂衣起。wéi gōng dài lì zhǎng huái bǐ,liáo wèi cāng shēng fú yī qǐ。
一时冠剑满汉殿,简注非公欲谁拟。yī shí guān jiàn mǎn hàn diàn,jiǎn zhù fēi gōng yù shuí nǐ。
金銮文采粲黼藻,玉扆平章看端委。jīn luán wén cǎi càn fǔ zǎo,yù yǐ píng zhāng kàn duān wěi。
敢将蝇影附骥涂,愿荐盘盂奉明水。gǎn jiāng yíng yǐng fù jì tú,yuàn jiàn pán yú fèng míng shuǐ。

老病

曹勋

老态日益出,老病日见侵。lǎo tài rì yì chū,lǎo bìng rì jiàn qīn。
疾多戒少饮,杯行常浅斟。jí duō jiè shǎo yǐn,bēi xíng cháng qiǎn zhēn。
孤坐每惮起,纾思不成吟。gū zuò měi dàn qǐ,shū sī bù chéng yín。
白日事有待,中夜谁知音。bái rì shì yǒu dài,zhōng yè shuí zhī yīn。