古诗词

忠孝诗

袁甫

曾子立言诏后世,战陈无勇非孝也。céng zi lì yán zhào hòu shì,zhàn chén wú yǒng fēi xiào yě。
战死犹留千古名,大夫赤心为宗社。zhàn sǐ yóu liú qiān gǔ míng,dà fū chì xīn wèi zōng shè。
而况判死乃得生,父母遗体非轻舍。ér kuàng pàn sǐ nǎi dé shēng,fù mǔ yí tǐ fēi qīng shě。
忠孝从来只一原,此道于今识者寡。zhōng xiào cóng lái zhǐ yī yuán,cǐ dào yú jīn shí zhě guǎ。
慈湖老师遗墨在,光燄万丈追风雅。cí hú lǎo shī yí mò zài,guāng yàn wàn zhàng zhuī fēng yǎ。
发挥天经与地义,为怜世人多聋哑。fā huī tiān jīng yǔ dì yì,wèi lián shì rén duō lóng yǎ。
跋语流传壮矣哉,忠由孝出非外假。bá yǔ liú chuán zhuàng yǐ zāi,zhōng yóu xiào chū fēi wài jiǎ。
厥今边庭尚绎骚,其势飙欻陵诸夏。jué jīn biān tíng shàng yì sāo,qí shì biāo chuā líng zhū xià。
孤忠步步踏实地,纸上陈言付土苴。gū zhōng bù bù tà shí dì,zhǐ shàng chén yán fù tǔ jū。
报国即是报亲恩,忠孝断断非二者。bào guó jí shì bào qīn ēn,zhōng xiào duàn duàn fēi èr zhě。
两阃对峙贵通情,胸怀如水常善下。liǎng kǔn duì zhì guì tōng qíng,xiōng huái rú shuǐ cháng shàn xià。
不见天高并地阔,要令物物归化冶。bù jiàn tiān gāo bìng dì kuò,yào lìng wù wù guī huà yě。
雍容谭笑净边尘,直把兵氛都汛洒。yōng róng tán xiào jìng biān chén,zhí bǎ bīng fēn dōu xùn sǎ。
名垂竹帛增亲荣,入觐至尊醉金斝。míng chuí zhú bó zēng qīn róng,rù jìn zhì zūn zuì jīn jiǎ。
到此纯孝通神明,冥冥之中锡纯嘏。dào cǐ chún xiào tōng shén míng,míng míng zhī zhōng xī chún gǔ。
病夫山中何所能,功成请将椽笔写。bìng fū shān zhōng hé suǒ néng,gōng chéng qǐng jiāng chuán bǐ xiě。

袁甫

宋庆元府鄞县人,字广微。袁燮子。少承家学,又受业于杨简。宁宗嘉定七年进士。为秘书省正字,奏称内外局势可惧,请严守帅之选,兴屯田之利。迁校书郎,又言边事之病在内不在外。历任监司及州府官,所至兴利除弊。入为中书舍人,屡奏边事当以上流为急,议和恐误事。累官至权兵部尚书、兼吏部尚书。卒谥正肃。有《蒙斋集》等。 袁甫的作品>>

猜您喜欢

题梅四首

袁甫

花勿尽开,尽开香歇。huā wù jǐn kāi,jǐn kāi xiāng xiē。
勿待月圆,才圆即缺。wù dài yuè yuán,cái yuán jí quē。

题梅四首

袁甫

竹外一枝,啸傲东风。zhú wài yī zhī,xiào ào dōng fēng。
许多真趣,在有无中。xǔ duō zhēn qù,zài yǒu wú zhōng。

题陈和仲观聚堂

袁甫

习庵筑室,扁曰观聚。xí ān zhù shì,biǎn yuē guān jù。
堂前何有,万象可睹。táng qián hé yǒu,wàn xiàng kě dǔ。
山如郛郭,烟云吞吐。shān rú fú guō,yān yún tūn tǔ。
草木沃若,春光媚妩。cǎo mù wò ruò,chūn guāng mèi wǔ。
修篁漫山,不知隆暑。xiū huáng màn shān,bù zhī lóng shǔ。
何况秋空,呼日入户。hé kuàng qiū kōng,hū rì rù hù。
朔风吹雪,松声如怒。shuò fēng chuī xuě,sōng shēng rú nù。
上天下地,四方曰宇。shàng tiān xià dì,sì fāng yuē yǔ。
物生其间,何可胜数。wù shēng qí jiān,hé kě shèng shù。
我于是观,乐哉斯土。wǒ yú shì guān,lè zāi sī tǔ。
随意作室,不华不窳。suí yì zuò shì,bù huá bù yǔ。
买山旋添,稍葺园圃。mǎi shān xuán tiān,shāo qì yuán pǔ。
得趣幽闲,不入城府。dé qù yōu xián,bù rù chéng fǔ。
良朋偶来,倾倒肺腑。liáng péng ǒu lái,qīng dào fèi fǔ。
不及时事,惟谈邹鲁。bù jí shí shì,wéi tán zōu lǔ。
朋去何为,周易一部。péng qù hé wèi,zhōu yì yī bù。
消息盈虚,穷今亘古。xiāo xī yíng xū,qióng jīn gèn gǔ。
观乃自观,寂无一语。guān nǎi zì guān,jì wú yī yǔ。

题陈和仲尊明亭

袁甫

非德不尊,非道不明。fēi dé bù zūn,fēi dào bù míng。
爰取斯义,以名吾亭。yuán qǔ sī yì,yǐ míng wú tíng。
亭在山巅,气象巍然。tíng zài shān diān,qì xiàng wēi rán。
山从何来,蜿蜿蜒蜒。shān cóng hé lái,wān wān yán yán。
我坐亭上,极目一望。wǒ zuò tíng shàng,jí mù yī wàng。
群峰毕朝,尊无与抗。qún fēng bì cháo,zūn wú yǔ kàng。
我抚亭下,万状难写。wǒ fǔ tíng xià,wàn zhuàng nán xiě。
一一分明,入我盏斝。yī yī fēn míng,rù wǒ zhǎn jiǎ。
有时携筇,偕二三朋。yǒu shí xié qióng,xié èr sān péng。
莫知我心,独抚孤松。mò zhī wǒ xīn,dú fǔ gū sōng。
109«2345678