古诗词

忠孝诗

袁甫

曾子立言诏后世,战陈无勇非孝也。céng zi lì yán zhào hòu shì,zhàn chén wú yǒng fēi xiào yě。
战死犹留千古名,大夫赤心为宗社。zhàn sǐ yóu liú qiān gǔ míng,dà fū chì xīn wèi zōng shè。
而况判死乃得生,父母遗体非轻舍。ér kuàng pàn sǐ nǎi dé shēng,fù mǔ yí tǐ fēi qīng shě。
忠孝从来只一原,此道于今识者寡。zhōng xiào cóng lái zhǐ yī yuán,cǐ dào yú jīn shí zhě guǎ。
慈湖老师遗墨在,光燄万丈追风雅。cí hú lǎo shī yí mò zài,guāng yàn wàn zhàng zhuī fēng yǎ。
发挥天经与地义,为怜世人多聋哑。fā huī tiān jīng yǔ dì yì,wèi lián shì rén duō lóng yǎ。
跋语流传壮矣哉,忠由孝出非外假。bá yǔ liú chuán zhuàng yǐ zāi,zhōng yóu xiào chū fēi wài jiǎ。
厥今边庭尚绎骚,其势飙欻陵诸夏。jué jīn biān tíng shàng yì sāo,qí shì biāo chuā líng zhū xià。
孤忠步步踏实地,纸上陈言付土苴。gū zhōng bù bù tà shí dì,zhǐ shàng chén yán fù tǔ jū。
报国即是报亲恩,忠孝断断非二者。bào guó jí shì bào qīn ēn,zhōng xiào duàn duàn fēi èr zhě。
两阃对峙贵通情,胸怀如水常善下。liǎng kǔn duì zhì guì tōng qíng,xiōng huái rú shuǐ cháng shàn xià。
不见天高并地阔,要令物物归化冶。bù jiàn tiān gāo bìng dì kuò,yào lìng wù wù guī huà yě。
雍容谭笑净边尘,直把兵氛都汛洒。yōng róng tán xiào jìng biān chén,zhí bǎ bīng fēn dōu xùn sǎ。
名垂竹帛增亲荣,入觐至尊醉金斝。míng chuí zhú bó zēng qīn róng,rù jìn zhì zūn zuì jīn jiǎ。
到此纯孝通神明,冥冥之中锡纯嘏。dào cǐ chún xiào tōng shén míng,míng míng zhī zhōng xī chún gǔ。
病夫山中何所能,功成请将椽笔写。bìng fū shān zhōng hé suǒ néng,gōng chéng qǐng jiāng chuán bǐ xiě。

袁甫

宋庆元府鄞县人,字广微。袁燮子。少承家学,又受业于杨简。宁宗嘉定七年进士。为秘书省正字,奏称内外局势可惧,请严守帅之选,兴屯田之利。迁校书郎,又言边事之病在内不在外。历任监司及州府官,所至兴利除弊。入为中书舍人,屡奏边事当以上流为急,议和恐误事。累官至权兵部尚书、兼吏部尚书。卒谥正肃。有《蒙斋集》等。 袁甫的作品>>

猜您喜欢

咏丹桂赠周纯甫冯德厚

袁甫

一种自然色,如吾方寸丹。yī zhǒng zì rán sè,rú wú fāng cùn dān。
天教传信到,人莫作花看。tiān jiào chuán xìn dào,rén mò zuò huā kàn。
骨气超凡俗,声名彻广寒。gǔ qì chāo fán sú,shēng míng chè guǎng hán。
留君良为此,忆别鼻休酸。liú jūn liáng wèi cǐ,yì bié bí xiū suān。

咏丹桂赠周纯甫冯德厚

袁甫

孤却团圆月,今朝桂子丹。gū què tuán yuán yuè,jīn cháo guì zi dān。
莫教疏雨打,留向晚秋看。mò jiào shū yǔ dǎ,liú xiàng wǎn qiū kàn。
色借幽岩秀,香通古壑寒。sè jiè yōu yán xiù,xiāng tōng gǔ hè hán。
痴儿被花笑,世味只辛酸。chī ér bèi huā xiào,shì wèi zhǐ xīn suān。

和韩履善韵

袁甫

谈经说史谩支离,大道宁容小智窥。tán jīng shuō shǐ mán zhī lí,dà dào níng róng xiǎo zhì kuī。
山峙川流俱是妙,鸢飞鱼跃两忘机。shān zhì chuān liú jù shì miào,yuān fēi yú yuè liǎng wàng jī。
识天乃乐天之乐,非我安知我不知。shí tiān nǎi lè tiān zhī lè,fēi wǒ ān zhī wǒ bù zhī。
细读新诗消息好,桃花见后更无疑。xì dú xīn shī xiāo xī hǎo,táo huā jiàn hòu gèng wú yí。

和王伯友韵

袁甫

三春强半麦青青,是处田家只望晴。sān chūn qiáng bàn mài qīng qīng,shì chù tián jiā zhǐ wàng qíng。
雪压霜欺愁正极,日融云净眼增明。xuě yā shuāng qī chóu zhèng jí,rì róng yún jìng yǎn zēng míng。
纷纷民瘼关吾念,得得天公相此行。fēn fēn mín mò guān wú niàn,dé dé tiān gōng xiāng cǐ xíng。
更问老农官与吏,几人贪浊几人清。gèng wèn lǎo nóng guān yǔ lì,jǐ rén tān zhuó jǐ rén qīng。

和越帅汪仲宗韵

袁甫

稽山窟宅尽神仙,多少棠阴属钜贤。jī shān kū zhái jǐn shén xiān,duō shǎo táng yīn shǔ jù xián。
万壑千岩长似旧,一翁二季美无前。wàn hè qiān yán zhǎng shì jiù,yī wēng èr jì měi wú qián。
风流自昔遗芳在,衣钵于今盛事传。fēng liú zì xī yí fāng zài,yī bō yú jīn shèng shì chuán。
行见直声追轨躅,岂徒庆礼侈宾筵。xíng jiàn zhí shēng zhuī guǐ zhú,qǐ tú qìng lǐ chǐ bīn yán。

和南康守韵

袁甫

结亭故事重拈出,领略匡庐高更高。jié tíng gù shì zhòng niān chū,lǐng lüè kuāng lú gāo gèng gāo。
身在山中迷面目,心游局外见分毫。shēn zài shān zhōng mí miàn mù,xīn yóu jú wài jiàn fēn háo。
平湖雪意漫天急,古木风声卷地号。píng hú xuě yì màn tiān jí,gǔ mù fēng shēng juǎn dì hào。
此地徐徐鼛鼓节,知公一念在民劳。cǐ dì xú xú gāo gǔ jié,zhī gōng yī niàn zài mín láo。

和履善游三洞天韵

袁甫

长空万里普光明,此地缘何独著灵。zhǎng kōng wàn lǐ pǔ guāng míng,cǐ dì yuán hé dú zhù líng。
不是天晴窥白日,爱他月黑满疏星。bù shì tiān qíng kuī bái rì,ài tā yuè hēi mǎn shū xīng。
石松有子能呈巧,金囤无沙似遁形。shí sōng yǒu zi néng chéng qiǎo,jīn dùn wú shā shì dùn xíng。
蓦地回头千万点,谛观顿使我心醒。mò dì huí tóu qiān wàn diǎn,dì guān dùn shǐ wǒ xīn xǐng。

和令君岁寒亭韵

袁甫

老干森森当翠屏,壁间诗句有留名。lǎo gàn sēn sēn dāng cuì píng,bì jiān shī jù yǒu liú míng。
昔逢利口挤之死,今伴苍髯凛若生。xī féng lì kǒu jǐ zhī sǐ,jīn bàn cāng rán lǐn ruò shēng。
雪压枝擎犹有力,月高林静更双清。xuě yā zhī qíng yóu yǒu lì,yuè gāo lín jìng gèng shuāng qīng。
抚松似共黄门语,况听萧萧枕上声。fǔ sōng shì gòng huáng mén yǔ,kuàng tīng xiāo xiāo zhěn shàng shēng。

蒙程伯寓知府给事以仆生祠妙唱见寄辄次韵奉酬

袁甫

闻道邦人尚去思,栽松植竹绕丛祠。wén dào bāng rén shàng qù sī,zāi sōng zhí zhú rào cóng cí。
要知独立无言处,正似危邦援绝时。yào zhī dú lì wú yán chù,zhèng shì wēi bāng yuán jué shí。
平世功名付图画,暮年活计在钩丝。píng shì gōng míng fù tú huà,mù nián huó jì zài gōu sī。
谢公旌旆巡山后,千里殷勤寄好词。xiè gōng jīng pèi xún shān hòu,qiān lǐ yīn qín jì hǎo cí。

新安乡会

袁甫

紫阳自是神仙窟,谁泛仙槎竞问津。zǐ yáng zì shì shén xiān kū,shuí fàn xiān chá jìng wèn jīn。
二妙先传联璧喜,九人齐著赐袍新。èr miào xiān chuán lián bì xǐ,jiǔ rén qí zhù cì páo xīn。
自怜十载龙门客,来领三科燕席宾。zì lián shí zài lóng mén kè,lái lǐng sān kē yàn xí bīn。
酌颂年家无浪语,黄山高节两嶙峋。zhuó sòng nián jiā wú làng yǔ,huáng shān gāo jié liǎng lín xún。

送池阳张倅奉祠归清江二首

袁甫

题舆名满大江东,忽忆家山閤皂中。tí yú míng mǎn dà jiāng dōng,hū yì jiā shān gé zào zhōng。
孤棹赋归犹带雪,深衣养浩直摩空。gū zhào fù guī yóu dài xuě,shēn yī yǎng hào zhí mó kōng。
从教风月分多少,独抱春秋究始终。cóng jiào fēng yuè fēn duō shǎo,dú bào chūn qiū jiū shǐ zhōng。
籍湜近来知叛否,只君不负紫阳翁。jí shí jìn lái zhī pàn fǒu,zhǐ jūn bù fù zǐ yáng wēng。

送池阳张倅奉祠归清江二首

袁甫

自怜凡骨未能仙,每对仙都辄爽然。zì lián fán gǔ wèi néng xiān,měi duì xiān dōu zhé shuǎng rán。
序齿十年兄弟行,论交一日友朋缘。xù chǐ shí nián xiōng dì xíng,lùn jiāo yī rì yǒu péng yuán。
干戈满地心忧国,事业弥天世急贤。gàn gē mǎn dì xīn yōu guó,shì yè mí tiān shì jí xián。
已把封章排紫闼,未容问舍与求田。yǐ bǎ fēng zhāng pái zǐ tà,wèi róng wèn shě yǔ qiú tián。

钓台

袁甫

朔风吹我到严滩,拥被掀篷一破颜。shuò fēng chuī wǒ dào yán tān,yōng bèi xiān péng yī pò yán。
寒色侵凌欺白发,雪花撩乱失青山。hán sè qīn líng qī bái fā,xuě huā liāo luàn shī qīng shān。
未消据案千尘积,且爱哦诗一饷闲。wèi xiāo jù àn qiān chén jī,qiě ài ó shī yī xiǎng xián。
惭愧钓台风韵在,他年归隐许跻攀。cán kuì diào tái fēng yùn zài,tā nián guī yǐn xǔ jī pān。

晦庵文公祠堂用令君韵

袁甫

当年独抱伯牙名,身后祠堂列佩衾。dāng nián dú bào bó yá míng,shēn hòu cí táng liè pèi qīn。
官职平生安义命,诗书终老惜光阴。guān zhí píng shēng ān yì mìng,shī shū zhōng lǎo xī guāng yīn。
一椽古歙溪山窟,千古长松风月林。yī chuán gǔ shè xī shān kū,qiān gǔ zhǎng sōng fēng yuè lín。
彭令经营真有趣,个中应契老师心。péng lìng jīng yíng zhēn yǒu qù,gè zhōng yīng qì lǎo shī xīn。

咏东松庵

袁甫

作意东松访旧闻,山岩窟里梵宫存。zuò yì dōng sōng fǎng jiù wén,shān yán kū lǐ fàn gōng cún。
矮楼蛙井身如蛰,峭壁鱼鳞手可扪。ǎi lóu wā jǐng shēn rú zhé,qiào bì yú lín shǒu kě mén。
草草反成多景致,悭悭别是一乾坤。cǎo cǎo fǎn chéng duō jǐng zhì,qiān qiān bié shì yī qián kūn。
输他饱饭安眠处,朝暮烟霞看吐吞。shū tā bǎo fàn ān mián chù,cháo mù yān xiá kàn tǔ tūn。
1091234567»