古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

次韵蔡瞻明秋园五绝句

洪适

芥毛金爪勇难干,肯作霜花对乍寒。jiè máo jīn zhǎo yǒng nán gàn,kěn zuò shuāng huā duì zhà hán。
若说乘轩有痴鹤,司晨如此合峨冠。ruò shuō chéng xuān yǒu chī hè,sī chén rú cǐ hé é guān。

次韵蔡瞻明秋园五绝句

洪适

翔仞当年览德辉,传芳花品未思归。xiáng rèn dāng nián lǎn dé huī,chuán fāng huā pǐn wèi sī guī。
晚来雾鬓凭轩处,直恐金翘相对飞。wǎn lái wù bìn píng xuān chù,zhí kǒng jīn qiào xiāng duì fēi。

次韵蔡瞻明秋园五绝句

洪适

泽兰萱草比多言,谓汝分阴久夺鲜。zé lán xuān cǎo bǐ duō yán,wèi rǔ fēn yīn jiǔ duó xiān。
政恐淇园修竹劲,不如秦岭老松坚。zhèng kǒng qí yuán xiū zhú jìn,bù rú qín lǐng lǎo sōng jiān。

次韵蔡瞻明秋园五绝句

洪适

高标幽艳自宜霜,弱草繁葩莫中伤。gāo biāo yōu yàn zì yí shuāng,ruò cǎo fán pā mò zhōng shāng。
肯与红莲媚三夏,要同黄菊向重阳。kěn yǔ hóng lián mèi sān xià,yào tóng huáng jú xiàng zhòng yáng。

次韵蔡瞻明秋园五绝句

洪适

临风裛露早秋天,范出南金色更鲜。lín fēng yì lù zǎo qiū tiān,fàn chū nán jīn sè gèng xiān。
若向东篱比标格,定知花市不言钱。ruò xiàng dōng lí bǐ biāo gé,dìng zhī huā shì bù yán qián。

过梁王寺书家君祠堂

洪适

生还未列麒麟画,旧德犹怀鸾凤栖。shēng hái wèi liè qí lín huà,jiù dé yóu huái luán fèng qī。
共问翰林今孰似,凛然眉宇染风㙠。gòng wèn hàn lín jīn shú shì,lǐn rán méi yǔ rǎn fēng yī。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

谁为花王定等差,清芬端合佩金犀。shuí wèi huā wáng dìng děng chà,qīng fēn duān hé pèi jīn xī。
上林他日移根去,应记诗仙彩笔题。shàng lín tā rì yí gēn qù,yīng jì shī xiān cǎi bǐ tí。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

香清为借三秋露,葩绚宁禁五日风。xiāng qīng wèi jiè sān qiū lù,pā xuàn níng jìn wǔ rì fēng。
俯对猗兰振寒绿,静看飞叶陨轻红。fǔ duì yī lán zhèn hán lǜ,jìng kàn fēi yè yǔn qīng hóng。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

风流直欲占秋光,叶底深藏粟蕊黄。fēng liú zhí yù zhàn qiū guāng,yè dǐ shēn cáng sù ruǐ huáng。
共道幽香闻十里,绝知芳誉亘千乡。gòng dào yōu xiāng wén shí lǐ,jué zhī fāng yù gèn qiān xiāng。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

笑含菊彩媚疏篱,巧作葵妆傍曲池。xiào hán jú cǎi mèi shū lí,qiǎo zuò kuí zhuāng bàng qū chí。
颜色从他矜速肖,芬馨如此孰争驰。yán sè cóng tā jīn sù xiào,fēn xīn rú cǐ shú zhēng chí。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

心禀犀文饶地力,体薰蟾影夺天香。xīn bǐng xī wén ráo dì lì,tǐ xūn chán yǐng duó tiān xiāng。
图形好命丹青手,絺句须烦锦绣肠。tú xíng hǎo mìng dān qīng shǒu,chī jù xū fán jǐn xiù cháng。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

广寒秋桂映天池,休说当年折得时。guǎng hán qiū guì yìng tiān chí,xiū shuō dāng nián zhé dé shí。
韵胜今逢岩下种,价高宁靳橐中资。yùn shèng jīn féng yán xià zhǒng,jià gāo níng jìn tuó zhōng zī。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

簪鬓新枝立晚晴,淡妆异馥称双清。zān bìn xīn zhī lì wǎn qíng,dàn zhuāng yì fù chēng shuāng qīng。
梦魂不记前来事,愁逐江潮日日平。mèng hún bù jì qián lái shì,chóu zhú jiāng cháo rì rì píng。

次韵蔡瞻明木犀八绝句

洪适

黄绢家声映古今,随和发彩惊词林。huáng juàn jiā shēng yìng gǔ jīn,suí hé fā cǎi jīng cí lín。
高楼宴坐清商晚,独向此花垂意深。gāo lóu yàn zuò qīng shāng wǎn,dú xiàng cǐ huā chuí yì shēn。

赤城

洪适

平生几读兴公赋,今日霞标对赤城。píng shēng jǐ dú xīng gōng fù,jīn rì xiá biāo duì chì chéng。
此是南门入山路,山祇乞我一番晴。cǐ shì nán mén rù shān lù,shān qí qǐ wǒ yī fān qíng。